Tần Mục mỉm cười nói:
- Vân lão bản mở quán cà phê có phong cách riêng, hoàn cảnh lại phi thường ưu nhã, nếu như Vân lão bản không cam lòng với hiện trạng và mở chi nhánh, huyện Lan Trữ tất nhiên sẽ tranh thủ Vân lão bản đầu tư.
Tần Mục cũng không có trực tiếp nói chuyện quan trường, mà là tán thưởng sinh ý của Vân Băng:
- Vân lão bản là người hiểu được sinh hoạt, có người như thế làm bạn đúng là quá tốt rồi.
Trong mắt Vân Băng dị sắc liên tục, Tần Mục nói nàng làm sinh ý tốt thì nàng chẳng thèm quan tâm, nhưng câu đánh giá "Hiểu được sinh hoạt" này thì người bình thường không thể hình dung. Không có trình độ văn hóa nhất định là không hiểu được lịch duyệt sinh hoạt, sinh hoạt đại biểu cho cái gì có không ít người chẳng giải thích được đấy, huống chi là đánh giá người khác.
Tả Bình An cười rộ lên, Tần Mục nói có chút công thức hóa, nếu như mình biết Tần Mục không phải ngươi ngẩn ngơ thì hắn đã tin theo rồi, nhưng mà Tần Mục hiểu được lời của hắn nói thì không tồi, huống chi còn theo ý của mình? Tần Mục biểu hiện lập tức khiến cho Tả Bình An chú ý, không cần Tần Mục nhắc tới, Tả Bình An đã nói:
- Lan Trữ là nơi tốt ah, tôi đã ba mươi năm qua chưa về rồi!
Tần Mục chờ hắn nói dứt lời, đứng lên rót ly trà cho Tả Bình An. Trà này Tần Mục mang từ kinh thành về, vẫn đặt ở chiếc vali sau xe, lúc này vừa vặn có công hiệu.
Một đạo hương khí chui vào mũi của Tả Bình An, hắn là người ngồi văn phòng cho nên cũng hiểu được trà tốt xấu. Ánh mắt Tả Bình An sáng ngời, khen:
- Trà ngon!
Tần Mục vừa rót cho Vân Băng, vừa nói:
- Trà này tôi từ một thân thích ở kinh thành mang về, nghe nói là từ những cây trà già trong núi sâu hái về, tôi vừa vặn mượn hoa hiến phật. Nước đầu đã qua, cần nước thứ hai.
Tả Bình An là người nghiền trà nhiều năm, tự nhiên hiểu được thâm thúy của trà.
Vân Băng nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, không biết vì cái gì Tả Bình An không trực tiếp uống trà, ngược lại dùng nắp đậy ly tràn, Tần Mục liền tươi cười giải thích cho Vân Băng nghe, lý luận trong đó Tả Bình An cũng mới nghe lần đầu, hứng thú bị hấp dẫn, thỉnh thoảng nói xen vào vài câu, tỏ vẻ mình không phải người đui mù về trà. Tần Mục cũng từ lý luận của Tả Bình An và hiểu hắn là người am hiểu, cảm giác Tần Mục không chỉ hiểu được người quen quan liêu, mà là một... Đúng rồi, là người hiểu được sinh hoạt.
Tần Mục giảng giải tới một đoạn thì thở dài:
- Tôi nhớ một người nổi danh nói với mình, bất luận là đồ vật có danh tiếng gì tất nhiên sẽ ứng xử có văn hóa. Thời nhà Đường lá trà là đồ vật các quốc gia khác tranh mua, vì sao đến bây giờ lại không có ai thèm, ngược lại một ít quốc gia lại cường điệu nói trà của mình mới là trà đặc biệt, nói ẩu nói tả trên quốc tế, đúng là không chịu được.
Tả Bình An cảm thấy khẽ động, Tần Mục này biểu hiện biết tròn biết méo, hoàn toàn có thể dùng thiếu niên tuấn kiệt hình dung, thế nhưng mà đột nhiên cảm khái lại mang theo hương vị tức giận không phù hợp với thân phận phó bí thư huyện ủy. Tần Mục nói chuyện này là có hàm nghĩa, Tả Bình An kết luận như vậy nên không vội nói chuyện, nhắm mắt lại tiếp tục uống trà, giống như không nghe Tần Mục nói câu cuối.
Vân Băng cười lên, giống như đóa u lan nở tỏa ra khí tức và hương vị rất thơm. Nàng hai tay nâng chén trà, nói:
- Tần phó bí thư, muốn tôi đầu tư thì trực tiếp nói, làm gì phải quanh co lòng vòng? Nhưng mà nói trước, trà lâu hai bên phiên chợ tôi đều muốn, nhưng mà anh phải cho tôi một ít tư liệu văn hòa trà, nếu không người khác đi tới chỗ tôi uống trà và hỏi lịch sử trà, tôi lại đi lật sách chẳng bằng mất thể diện chết đi cho rồi.
Tả Bình An nghe cẩn thận, hỏi:
- Phiên chợ bên cạnh Lục Triêu Hương sao? Đã nhiều năm như vậy không có nghe nói tin tức nó xây dựng lại nha.
Rốt cuộc là cố hương của Tả Bình An, cho dù hai ba mươi năm chưa có trở về thì trong lòng vẫn nhớ rõ quê hương của mình thế nào, tâm tình cũng hưng phấn, cũng không có bày giá đỡ. Tần Mục là những người lãnh đạo huyện Lan Trữ, hắn lị là người huyện Lan Trữ đi ra ngoài, quan tâm tới Lục Triêu Hương cũng không đủ.
Tần Mục đang định trả lời, Cừu Tiểu Bằng vừa đẩy cửa tiến vào, đằng sau đi theo bốn phục vụ viên. Trong khay của ba người đi đầu đều có hai món ăn, người cuối cùng mang theo rượu đế, nối đuôi nhau đi tới.
- Tả chủ nhiệm, năm nay huyện Lan Trữ xem như mưa thuận gió hoà, có mấy món đặc sản trên thành phố không có. Tôi chuyên môn hái từ đất Lan Trữ đưa tới, mượn đầu bếp khách sạn nấu giúp. Ngài là người Lan Trữ, không bằng cho ngài thưởng thức một chút, như thế nào?
Tần Mục mỉm cười đứng lên, tự mình bưng đồ ăn đặt trước mặt Tả Bình An:
- Ngài nếm món ăn đi!
Tả Bình An không cần nếm đã biết rõ sáu món ăn này chắc chắn là đặc sản của huyện Lan Trữ. Biết rõ Tần Mục dùng chiêu này thì có hậu chiêu, thế nhưng mà tình cảm nhớ nhà không thể ức chế, thổn thức không thôi, chậm rãi cầm đôi đũa chậm rãi gấp rau, sau đó chậm rãi đặt lên miệng nhấm nháp. Thành phố Đằng Long cách Lục Triêu Hương tuy không tới hai trăm cây số, nhưng Tả Bình An ngồi ở vị trí chủ nhiệm thì công tác bận rộn,ngay cả lễ mừng năm mới cũng không có thời gian trở về. Hôm nay nghe Tần Mục nói mang đặc sản của huyện Lan Trữ tới đây, tâm tình trong lòng dâng trào, mắt già ẩn chứa ướt át.
Từng món ăn được đặt trước mặt Tả Bình An, những thức ăn này bình thường hắn cũng có ăn, nhưng mà cảm giác quê hương thì không giống nhau. Mình ăn chính là hoài niệm, ăn chính là tình đồng hương, thưởng thức rất có tư vị. Tả Bình An khoát khoát tay, bảo phục vụ đi xuống, lúc này mới nhìn Tần Mục nói:
- Tiểu Tần ah, anh đang đào hố cho tôi nhảy vào. Tiểu Băng, nha đầu thật nghịch ngợm, cứ như vậy dùng người ngoài gạt Tả bá bá?
Tả Bình An nói hai chữ "Người ngoài" phi thường nặng, mang theo vài phần vui đùa.
Vân Băng lúc này đỏ mặt, bối rối nâng chung trà lên uống trà. Tần Mục mỉm cười nói:
- Tả lão, ngài đừng oan uổng Vân lão bản. Nàng vẫn cảm thấy Lục Triêu Hương là nơi tốt, muốn tới đó tìm kiếm cơ hội buôn bán,là tôi xảo trá Vân lão bản dùng thủ đoạn đấy.
Tả Bình An cũng không có ý giận dữ, người càng lớn tuổi tư tưởng ôm ấp tình cảm càng sâu. Hắn ngược lại cảm kích Tần Mục cùng Vân Băng cho hắn có được không khí cố hương, chỉ vào Tần Mục nói ra:
- Anh nha, cũng không phải người tốt lành gì. Nói đi, chạy tới thành phố có phải là gặp chuyện khó giải quyết nên muốn chạy quan hệ?
Tần Mục cười không đáp, có phải chạy quan hệ hay không cũng không thể nói trong lần đầu gặp mặt được. Hắn nhìn Cừu Tiểu Bằng nháy mắt, Cừu Tiểu Bằng nhanh chóng mở rượu ra, rót đầy ly cho Tả Bình An, cười nói:
- Tả chủ nhiệm, đây là bí thư của tôi chuyên môn mời lão Đổ gia tác phường có tiếng từ lâu ở Lục Triêu Hương làm ra, nghe nói đã một thời gian rồi bọn họ chưa nhưỡng rượu đấy.