Thanh Quan

Chương 373: Chương 373: Ngoài ý muốn. (1)




Tả Bình An sững sờ, nghi hoặc hỏi:

- Lão Đỗ gia tác phường, còn mở sao? Nói xong ánh mắt nhìn về phía Tần Mục.

Tần Mục gật gật đầu, nhìn qua Cừu Tiểu Bằng rót đầy rượu cho mọi người, lúc này mới chậm rãi nói:

- Chẳng khác gì đóng cửa cả, tuy bọn họ có giấy phép kinh doanh nhưng hiện tại thị trường cạnh tranh quá lớn, các xưởng nhỏ chỉ sợ không còn không gian kinh doanh.

Nói xong thở thật sâu, giơ chén rượu lên nói:

- Tả chủ nhiệm, không nói những chuyện này, hôm nay chúng tôi đi thăm cán bộ kỳ cựu của Lan Trữ, thỉnh cho phép tôi thay mặt chính quyền Lan Trữ, dân chúng Lan Trữ kính rượu ngài.

Ánh mắt Tả Bình Annhìn qua chén rượu của Tần Mục, cũng bưng chén rượu lên, chậm rãi nói:

- Chén rượu này nếu tôi uống chính là xem trọng anh. Nhưng mà cũng không có gì, đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng, chén rượu này tôi cuối cùng vẫn uống.

Nói xong uống cạn chén rượu.

Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng cũng uống cạn, Vân Băng chỉ nhấp một chút mà thôi.

Đã có rượu thì chuyện kế tiếp dễ dàng. Bữa cơm này Tần Mục không có nói mục đích cho Tả Bình An nghe, Tả Bình An cũng không có phá hư hào khí hỏi thăm. Tần Mục chủ yếu giới thiệu tình huống phát triển của huyện Lan Trữ và biến hóa nghiêng trời lệch đất của nó, nhất là chuyện về Lục Triêu Hương Tả Bình An nghe, Tả Bình An liên tục gật đầu, tỏ vẻ có thời gian nhất định phải quay về Lục Triêu Hương nhìn xem. Tần Mục đại biểu chính quyền huyện hoan nghênh Tả chủ nhiệm về quê nhà, nhìn xem quê hương biến hóa.

Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Tả Bình An cùng Tần Mục nắm tay cáo biệt. Trước khi lên xe Tả Bình An thấp giọng nói ra:

- Qua mấy ngày đến phòng làm việc của tôi.

Nói xong cúi đầu tiến vào xe taxi. Những lời này Tần Mục đợi cả đêm, rốt cục đợi đến lúc. Thái độ của Tả Bình An làm cho Tần Mục mừng rỡ, quay đầu nhìn qua Vân Băng gật đầu.

Vân Băng ah một tiếng, thò tay vuốt tóc rối loạn, hé miệng cười nói:

- Không có việc gì cười thật vui vẻ ah. Tần bí thư, chuyện chúng ta nói qua anh không được đổi ý đấy.

Tần Mục gật gật đầu, Tần Mục hắn nói chuyện ra thì không nuốt lời, không phải chỉ là một quán trà sao, câu nói đầu tiên là có thể giải quyết xong. Hắn bảo Cừu Tiểu Bằng lấy giấy bút ra, viết xuống số điện thoại của mình đưa cho Vân Băng, nghiêm túc nói ra:

- Vân lão bản, lần này toàn bộ nhờ cô hỗ trợ, đây là điện thoại tư nhân, có chuyện gì cứ tìm tôi.

Vân Băng nhìn thấy số điện thoại trong tay, chậm rãi gật gật đầu, lại nói:

- Ơ, còn có điện thoại, xem ra huyện Lan Trữ chất béo rất đủ ah.

Tần Mục nghe ra Vân Băng đang châm chọc mình kiếm tiền thật nhiều, cũng không giải thích, chỉ nói cho Vân Băng nghe tiền đồ huyện Lan Trữ rất rộng lớn, bởi vì nó có mị lực đặc biệt của hắn đấy. Tần Mục nói cũng không phải dụ Vân Băng, ngược lại mang theo tự hào, khiến cho Vân Băng hứng thú không nhỏ, nếu một người có thể hùng hồn như vậy, tất nhiên hắn có thủ đoạn cao siêu rồi, trong lòng Tần Mục trong lòng hắn tựu bịt kín một tầng sắc thái thần bí.

Đưa Vân Băng về quán cà phê, Tần Mục liền cùng Cừu Tiểu Bằng trở lại nhà khách.

Tắm rửa nước nóng thoải mái, Tần Mục mặc đồ ngủ nằm giường, cầm lấy điện thoại điện cho Ngô Cúc. Đã hơn một năm không gặp Ngô Cúc đã và bình thường không gọi điện thoại nhiều, trải qua tiệc rượu thì tinh thần mỏi mệt cho nên Tần Mục khát vọng nghe được giọng nói ôn nhu. Lưu Đan, Ngô Cúc, hai nữ nhân này chính là người tri kỷ của Tần Mục trên thế giới này nhất, Tần Mục đầu tiên nghĩ tới chính là các nàng. Nhưng mà Lưu Đan hiện tại đang ở Nhật lo liệu các công việc làm ăn buôn bán, cho nên Tần Mục nghĩ tới cho nên gọi số Ngô Cúc.

Giọng của Ngô Cúc mang theo lười biếng và vũ mị, còn mang theo vài phần mị hoặc. Nàng bây giờ là phó chủ nhiệm khai phá và xử lý tỉnh Tây Túc, dựa theo cấp bậc hành chính còn cao hơn Tần Mục hai cấp. Tuy nàng tiến vào chính quyền muộn nhưng lại đụng phải thời cơ cải cách cởi mở, lại là phụ nữ được chiếu cố, nàng tăng lên còn trên cả Tần Mục.

- Alo, vị nào?

Ngô Cúc nhắm mắt lại nằm ở trên giường, hôm nay người trong tỉnh tìm nàng nói qua vài lời, nói muốn điều nàng đi kinh thành, chuyện này đối với Ngô Cúc là tin tức xoàng. Nàng chóng mặt muốn quay về nhà mà thôi, cũng cảm giác toàn thân rét run, đo nhiệt độ thì biết phát sốt, sau khi uống thuốc xong thì mơ mơ màng mang. Lúc vừa mới tiến vào mộng đẹp thì nghe được chuông điện thoại quấy rày, trong nội tâm nàng có chút không kiên nhẫn, nói chuyện cũng không còn là "Ngài khỏe chứ, tôi là Ngô Cúc".

Tần Mục nghe giọng nói quen thuộc mà xa xôi, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Hắn cũng là người, cũng là nam nhna có cảm tình, giọng Ngô Cúc nhu nhược không có xương trong đêm khuya khiến hắn ấm áp. Tần Mục ho khan một tiếng, hắn nói:

- Là anh!

Cơn buồn ngủ của Ngô Cúc tan thành mây khói, không thể tin được run giọng nói ra:

- Tần Mục? Tần Mục có phải hay không? Anh là đồ không có lương tâm, tới bây giờ mới điện thoại cho em?

Ngô Cúc lần đầu tiên dùng ngữ khí này nói chuyện với Tần Mục, cũng là do đang sốt nên nội tâm ủy khuất. Tần Mục nghe ra trong lời Ngô Cúc run rẩy, liền vội vàng hỏi:

- Như thế nào? Phát sinh chuyện gì?

Ngô Cúc không có trả lời, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má. Nàng kết hợp với Tần Mục hoàn toàn là tự nguyện, thầm nghĩ kiếm bờ vai kiên cố dựa vào. Ai nghĩ đến thế cục phát sinh biến hóa, Tần Mục lại bị điều tới Bắc Liêu xa xôi, hai người một đông một tây, một năm không gặp mặt nhau. Mỗi lần nghe được Tần Mục nói thì nàng thổn thức không thôi, hôm nay lại đang bệnh nên mềm yếu, ủy khuất hơn một năm qua cũng bộc phát.

Nghe Tần Mục quan tâm tới mình trong điện thoại, Ngô Cúc dùng sức vẫy vẫy đầu, muốn cho choáng váng bay đi, nói trong điện thoại:

- Tần Mục, em từ chức được không? Em muốn tới bên cạnh anh.

Lúc trước tiến vào chính đàn là muốn trợ giúp Tần Mục một ít gì đó, hôm nay hai người trời nam đất bắc, không có tình huống đặc biệt rất khó gặp mặt, Ngô Cúc xúc động hô lên.

Tần Mục sững sờ, Ngô Cúc hôm nay biểu hiện rất kỳ quái, ôn nhu hỏi:

- Như thế nào, xảy ra chuyện gì?

Ngô Cúc hai mắt đẫm lệ mông lung, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói ra:

- Không có, chỉ nhớ anh!

Trong lòng Tần Mục đầy nhu tình, dựa vào cửa sổ ngây ngốc một chút, Ngô Cúc này bất lực trong sinh hoạt, nghĩ đến nàng đang gian khổ trên quan trường Tây Túc, Tần Mục động tình nói ra:

- Nếu như không vui thì từ chức đi, hoặc là anh nghĩ biện pháp điều em tới nơi khác.

Người trong tỉnh không có người nào ngu ngốc, tuy nói Ngô Cúc rất sớm đã lưu lạc xã hội, nhưng mà cong quấn trong tỉnh ủy không phải một nữ nhân có thể vượt qua.

Ngô Cúc lúc này mới nói cho Tần Mục nghe có người điều nàng lên kinh thành. Tần Mục lập tức im lặng, Ngô Cúc trong Tỉnh ủy nhiều lắm chỉ là tôm cua nhỏ, làm sao có thể được điều lên kinh thành, chỗ đó nước càng thêm sâu, Ngô Cúc chưa quen cuộc sống nơi đây đã chạy tới đó, trừ bị chết đuối thì chính là chết đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.