Ngô Cúc nghe Tần Mục im lặng, biết rõ hắn đang suy nghĩ lợi và hại trong đó, trong lòng tình cảm ấm áp tăng nhiều, cảm giác phát sốt biến mất, Ngô Cúc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, giống như đang nằm trong ngực Tần Mục.
Tần Mục suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nói:
- Nếu như em đi kinh thành cũng không tệ, anh ở đó có chút quan hệ, có thể chiếu cố em một chút.
Trong lòng Ngô Cúc hưng phấn như đóa hoa, nói trong điện thoại.
- Đi, em nghe anh!
Hai người nói trong điện thoại một lát, không thiếu lời lẽ mập mờ khiêu khích, thanh niên nam nữ nhiệt tình nói chuyện với nhau, hai người đồng thời toàn thân khô nóng. Cúp điện thoại thì hai người phải đi tắm rửa, lúc này mới cảm thấy tâm tình bình tĩnh một ít, nằm trên giường thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ.
Qua mấy ngày Ngô Cúc đã điều bị lên kinh thành, ở đảm nhiệm một chức chấp sự ở khu tám. Lúc này Tần Mục mới hiểu được đây là thủ bút của lão gia tử. Cho dù như thế nào thì Ngô Cúc cũng là nữ nhân của Tần Mục, tại Tỉnh ủy có gì lão gia tử rất rõ. Tuy Ngô Cúc mất đi hào quang danh dự lúc trước, nhưng mà lại tiến vào sinh hoạt mà mình hy vọng, ở kinh thành sẽ chờ Tần Mục quay về đây và gặp lại.
Sau hôm điện thoại với Ngô Cúc, Tần Mục cảm giác tinh thần khí sảng, buổi sáng cùng Cừu Tiểu Bằng đi ăn sáng trong nhà khách, lại tiến vào cục giao thông. Trần Đông Thăng cung cấp tuyến đường tới chỗ phó cục trưởng Tư Mã Chương, Tần Mục không có ý định vận dụng. Hắn tại huyện Lan Trữ biểu hiện còn là đối lập với Trần Đông Thăng, nếu như đi con đường của Trần Đông Thăng thì chỉ sợ sẽ dẫn tới một ít phiền toái. Cân đối chính là tư tưởng chủ yếu của quan trường Trung Quốc, thường ủy quá mức hài hòa chỉ sợ sẽ sinh ra kết bè, cái nắp, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, cấp trên cũng không thích nhìn thấy.
Đến cục giao thông, Tần Mục nhìn qua mặt tường chiếc xe con lúc trước đâm vào, lại bảo Cừu Tiểu Bằng đậu xe ven đường và hắn đi vào.
Đưa giấy chứng minh công tác ở cử ra vào, Tần Mục đăng ký xong lại đi vào cao ốc cục giao thông thành phố, tìm kiếm văn phòng một phó cục trưởng khác. Hắn cũng không có hy vọngxa vời có thể có được bao nhiêu giao tình ới phó cục trưởng này, dù sao chuyện tu kiến con đường cần mấy trăm vạn tài chính, không phải dễ dàng có được như vậy. Lần này Tần Mục đi con đường cong quấn, dụng ý còn kích thích mâu thuẫn tìm tàng trong cục giao thông.
Đi đến lầu hai, Tần Mục ngăn một nhân viên công tác lại hỏi và tìm được chỗ cần tới. Hắn vươn tay vừa muốn gõ cửa thì nghe bên trong có tiếng gầm tức giận:
- Hoàng Thắng Lợi, tôi cho anh biết như vậy là sai lầm!
Hiệu quả cách âm của cửa không tệ, Tần Mục miễn cưỡng mới có thể nghe được rõ ràng, hắn do dự một chút và thò tay gõ cửa. Hoàng Thắng Lợi đúng là phó cuc trưởng giao thông mà hắn cần tìm, gõ cửa này không biết đúng hay sai.
"Cót kẹtzz" một tiếng, cửa phòng mở ra, một nam nhân trung niên tuổi chừng năm mươi tức giận đùng đùng đi tới, trừng Tần Mục, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. Hắn hấp tấp rời đi. Tần Mục lúc này gõ cửa, và đánh gãy trình tự báo danh, lúc này truyền ra tiếng quát:
- Lão phong tử (lão điên).
Tần Mục lập tức tức cười, do dự một chút có nên đi vào hay không. Hoàng Thắng Lợi trong phòng nghe có người gõ cửa, liền cất giọng nói:
- Là ai, vào đi!
Tần Mục sửa sang tâm tình một chút, trên mặt mang theo nụ cười chân thành không nịnh nọt, lại một lần nữa gõ cửa và đi vào.
Hoàng Thắng Lợi giật mình, người này còn rất hiểu chuyện, trong nội tâm cũng sinh ra hảo cảm với Tần Mục, nói ra:
- Tiến vào!
Lãnh đạo nói "Tiến vào" chính là ngữ khí ra lệnh, nhưng nếu hai chữ này nói nhanh thì có bộ dáng thân mật. Tần Mục lúc này bắt đầu đi vào.
Hoàng Thắng Lợi giả bộ như lật văn bản tài liệu xem, kỳ thật khóe mắt đã quan sát cửa ra vào. Một người trẻ tuổi ăn mặc sạch sẽ đi vò khiến hắn hứng thú, duỗi tay phải ra chỉ ghế.
- Ngồi xuống nói!
Tần Mục quay người khép hờ cửa lại, không có đóng chặt, khóe mắt Hoàng Thắng Lợi hiện ra một tia thường thức.
Tần Mục cũng không nói ra mục đích của mình, chỉ dùng danh nghĩa huyện Lan Trữ trùng tu con đường ở huyện cho nên cảm tạ cục giao thông. Con đường kia đã qua thời kỳ mẫn cảm, đã huyện Lan Trữ không có gì thay đổi, trên thuyết minh cũng không ai dùng chuyện này gây chuyện.
Hoàng Thắng Lợi cũng không có tỏ vẻ cái gì, Tần Mục lúc này đang hành động dò đường. Nhưng mà Tần Mục hành động như vậy Hoàng Thắng Lợi càng có hảo cảm hơn, nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần phó bí thư, huyện Lan Trữ dù sao cũng là đơn vị nổi danh cấp huyện của thành phố Đằng Long, có chút chính sách sẽ nghiêng qua nơi này, thành phố Đằng Long cùng huyện Lan Trữ đang phát triển nha.
Tần Mục gật đầu cười nói:
- Xác thực các ngành trong thành phố đều chiếu cố huyện Lan Trữ có thừa, thật không biết nên cảm tạ thế nào.
Nói xong, lấy một phong thư trong cặp ra.
Con mắt Hoàng Thắng Lợi híp lại, Tần Mục không có đóng cửa là quyết định thông minh. Phải biết rằng lãnh đạo cấm kỵ chính là bị người ta chú ý và hối lộ ngay mặt, không chắc chuyện này sẽ phơi ra, cho nên Tần Mục giữ cửa khép hờ là quang minh chính đại. Nhưng giờ phút này Tần Mục lại móc phong thư ra trong lúc này phình lên có thể là tiền mặt, Hoàng Thắng Lợi cũng có chút xoắn xuýt, tự nhủ người trẻ tuổi này lúc đầu làm việc rất có bộ, tại sao trong nháy mắt đút lót trần trụi như vậy chứ?
Tần Mục vỗ vỗ phong thư, cười nói:
- Hoàng cục trưởng, đây là một ít suy nghĩ tình huống giao thông của huyện Lan Trữ, hy vọng ngài có thể phê bình chỉ ra chỗ sai.
Hoàng Thắng Lợi lập tức hiểu ý của Tần Mục, chuyện này chính là thông qua Hoàng Thắng Lợi làm nước cờ đầu, liền gật gật đầu nói ra:
- Được a, phê bình chỉ ra chỗ sai nói không ra, chúng ta cùng nghiên cứu một chút. Kinh tế huyện Lan Trữ lọt vào trong mắt thành phố, hãy làm cho thật tốt nhé.
Hắn nói lời này là làm ra vẻ, Tần Mục giật mình. Hoàng Thắng Lợi xem ra không phải là người an ổn với hiện trạng, hơn nữa đi đi lại lại cũng có tỉ lệ, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy, phải biết rằng trên hắn còn có cục trưởng đè nặng, đồng cấp còn hai người kiềm chế, hắn nói như vậy quá liều lĩnh.
Tần Mục giả bộ không có nghe được gì, lại khách sáo với Hoàng Thắng Lợi và cáo từ rời đi. Hắn không có lại đi tìm lãnh đạo cục giao thông khác, mà là kẹp lấy cặp rời khỏi nơi đây. Hoàng Thắng Lợi đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng của Tần Mục thì gật đầu.
Lại đi tới mấy chỗ quan hệ không trọng yếu, Tần Mục mấy ngày nay tựu vẫn yên lặng. Mấy ngày sau đi đi tới đại viện thành phố gặp mặt Tả Bình An, Tần Mục cũng không có nói quá lộ, chỉ nói Lục Triêu Hương bên kia có mậu dịch mạnh mẽ với Triều Tiên, bởi vì lúc trước không có kinh nghiệm tham khảo, hy vọng chủ nhiệm có thể chỉ đạo thường ủy một chút, xác định phương hướng phát triển.