Thanh Quan

Chương 375: Chương 375: Mật nghị




Lời này không quá lộ, đây là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau. Một khi Tả Bình An đi huyện Lan Trữ, với tư cách là người rời Lan Trữ từ lâu, hắn cam lòng tay không quay về sao? Như thế nào cũng phải mng chút gì đó về, mang theo chính sách trở về là tốt nhất, nếu không còn không bị dan chúng Lục Triêu Hương chỉ là quan lớn đuôi mù à?

Dĩ vãng thường ủy huyện Lan Trữ cũng không có quá nhìn tốt Tả Bình An, nhưng bình thường đều mang theo chút đặc sản biết tặng, hoặc là mời vào trong khách sạn lớn ăn uống, hơn nữa kéo đầu tư và chính sách biểu hiện rất rõ ràng, làm cho lão Tả Bình An nhìn thấu. Khóc than ah, tố khổ ah các loại thủ đoạn đều có, không có một chút kỹ thuật gì cả. Tần Mục thì không như vậy, bắt lấy tâm tình Tả Bình An tuổi già nên mang theo vài món đặc sản quê nhà, một bình rượu cố hương, suy nghĩ của Tả Bình An triệt để cải biến.

Quy về thì phải quay về, nhìn xem những người bạn nối khố, lại nhìn qua mồ mả tổ tiên. Chủ nhiệm văn phòng thành phố Đằng Long Tả Bình An từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh ố vàng, lại vuốt ve lần nữa.

Tần Mục tới thị ủy đánh quan hệ một vòng và quay về huyện Lan Trữ.

Buổi tối Trần Đông Thăng, Lý Trung Nguyên cùng Tần Mục tụ tập tại phòng của Tần Mục, Cừu Tiểu Thiền làm đầu bếp, bốn người vây quanh một bàn, bàn hương phát triển tương lai của huyện Lan Trữ. Cả nước hơn hai ngàn huyện, còn không có có thường ủy huyện nào hài hòa như vậy, cũng là thủ đoạn của Tần Mục xảo diệu mang ba người quyết sách cao nhất tụ tập lại với nhau, hình thành dây thừng cực mạnh.

Tần Mục uống một chén rượu, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Những chuyện này không bận rộn không được. Chúng ta phải thấy được hiện tượng cất dấu sau lưng nó. Thành phố Đằng Long là nơi lớn như vậy, tài chính hàng năm thu vào cũng nhiều, một khi phê cho chúng ta một ít thì khẳng định nơi khác phải co cụm, không chuẩn chúng ta còn phạm huý kị, đắc tội với người cũng không biết. Vạn nhất ngáng chân chúng ta thì rất khó chịu.

Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên lập tức trầm mặc, Tần Mục không lo thắng trước đã lo bại, tư duy quan trường cũ của bọn họ bị lời này của Tần Mục tưảnh hưởng, có chút không thể nào thích ứng. Nhưng mà Tần Mục lo lắng cũng không sai lầm, trên quan trường chú ý mạng lưới quan hệ, chú ý mặt người, không phải nói lung tung mà có.

Cừu Tiểu Thiền tập trung tinh thần suy nghĩ lời của Tần Mục, lại thấy hắn có một chút u sầu. Nam nhân chỉ cần cảm thấy u sầu thì bên cạnh cần một nữ nhân.

Trên mặt Tần Mục tràn ngập biểu lộ kẻ làm quan, hắn cầm lấy chiếc đũa gắp thịt bò và nói:

- Nhưng mà khối thịt lớn như vậy không ăn vào trong miệng luôn không có cam lòng.

Nói xong hắn đem thịt bò đưa vào trong miệng, nhấm nướt vài cí, nghiêng đầu nhìn Cừu Tiểu Thiền nói ra:

- Nhưng mà lửa còn chưa đủ, chúng ta còn cần thêm chút lửa ah.

Cừu Tiểu Thiền cũng lâm vào suy nghĩ, chợt thấy ánh mắt Tần Mục sáng ngời nhìn qua nàng, ah một tiếng, luống cuống tay chân đứng lên giải thích:

- Tôi đi nấu lại!

Nhìn xem Cừu Tiểu Thiền thân thể như dương liễu đi vào phòng bếp, Tần Mục quay sang nói kế hoạch cho hai người nghe. Trần Đông Thăng gật gật đầu nói ra:

- Cục giao thông thành phố là lửa, tôi phụ trách điểm này, nhưng mà Tần bí thư anh phải phối hợp một chút, tại Lan Trữ chúng ta tạo thành biểu hiện giả dối. Cấp trên đều là nhân tinh, muốn chúng ta véo lẫn nhau, chúng ta đùa giỡn nên đặc sắc một chút.

Tần Mục gật gật đầu, chuyện này hắn đã phòng chu đáo, hiện tại huyện không người nào không biết phó bí thư và bí thư mâu thuẫn rất nặng, chỉ thiếu đánh đập tàn nhẫn. Lý Trung Nguyên ở bên cạnh xen vào:

- Nói tới việc này mọi người không để bụng cục trưởng cục giao thông thành phố, tôi đã từng vài lần mời cơm hắn rồi, hoặc là tôi đi nói vài lời đi.

Thật sự là một người ngắn hai người dài, ba người sẽ có một Gia Cát Lượng, ba người nói nhỏ mang tới biến hóa to lớn cho huyện Lan Trữ mang, nói tới chỗ đặc sắc thì ba người cười rộ lên..

Trần Đông Thăng bưng chén rượu lên, tự đáy lòng nói ra:

- Tần bí thư ah, nói thật, anh vừa tới huyện Lan Trữ này thì tôi đã chú ý anh rồi, nghĩ đến anh chính là người từ trên đưa xuống mạ vàng, đảo qua vài vòng rồi quay về, không nghĩ tới...

Lý Trung Nguyên cũng bưng chén lên, nói theo Trần Đông Thăng:

- Trần bí thư nói không sai, tôi sống nhiều năm như vậy, thật sự không nhìn thấu anh.

Sắc mặt Tần Mục ngưng trọng lên, tay cầm chén rượu run run, có thể làm cho Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên nói ra lời này thì hành vi của mình ở Lan Trữ đã được mọi người tán thành. Hai người bọn họ tán thành với mình có lẽ còn có tư tâm nhất định, nhưng mà Tần Mục đã thấy đủ, bản tâm của hắn biết rõ hắn cần chính là điểm này, không phải vì thăng quan phát tài, mà là vì suy nghĩ cho dân, hy vọng người dân sống tốt hơn. Năng lực Tần Mục có hạn, hắn hắn chỉ trong năng lực của mình hét lên vài tiếng yếu ớt, khiến cho cao tầng chú ý.

Tần Mục chấp nhận chén rượu giơ lên trước ngực, ngưng trọng nói ra:

- Hy vọng huyện Lan Trữ chúng ta càng chạy càng tốt, hy vọng tên của mấy người chúng ta...

Tần Mục nâng cốc lên nói:

- Một ngày kia có thể ghi vào huyện chí của huyện Lan Trữ.

Hai người kia cũng rất kích động, ba chén rượu thanh thúy cụng với nhau.

Cừu Tiểu Thiền bưng thịt bò tới, cười nói:

- Mấy vị lãnh đạo, thanh danh các vị đều truyền bá, khổ là phần cán sự chúng tôi đấy.

Mỗi lần tụ tập thì nàng đều làm đầu bếp, mấy người cũng quen thuộc, Cừu Tiểu Thiền mất đi câu nệ trong văn phòng, hoàn toàn như bạn nói chuyện với nhau.

Tần Mục cười nói:

- Tiểu Cừu chính là bộ hạ của tôi bên Tây Túc, quê nhà nâng lên, nói chuyện có chút bụng dạ thẳng thắn, hai vị bỏ qua, công tác hương trấn nếu không nhanh nhẹn thì khó làm.

Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên đã sống qua ở hương trấn, đều biết rõ khó xử trong đó, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền ánh mắt cũng có chút biến hóa. Lý Trung Nguyên đề nghị:

- Chợ phiên phải kiến thiết cho tốt, dùng người phải cẩn thận, không bằng thì phái Cừu thư ký qua đi, cũng coi như đi đường vòng.

Ba người bọn họ nói chuyện không có che dấu quá nhiều, trực tiếp cho Tần Mục đưa người ra. Hắn nhìn ra được Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền hai độc thân nam nữ không chắc có ý gì mới lạ, hắn mịt mờ nói ra chính là thử thái độ của Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền. Nếu bọn họ có gì đó thì Tần Mục tự nhiên không nỡ cho Cừu Tiểu Thiền rời khỏi.

Không nghĩ tới Tần Mục lập tức gật đầu nói:

- Ở cùng tôi thì cô ấy đã quen thuộc nhiều công tác, có lẽ nên đưa xuống rèn luyện, Lý huyện trưởng kiến nghị này tôi đã sớm cân nhắc, cũng không biết mở miệng thế nào. Tiểu Cừu a, cô nắm vấn đề kiến thiết chợ phiên được chứ?

Cừu Tiểu Thiền tâm thần rung động, Tần Mục hỏi như vậy có phải vì thấy mặt mình nên phiền lòng không, muốn đuổi mình đi? Hai tay của nàng túm lấy góc áo, hận không thể vò nát góc áo mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.