Tần Mục thấy nàng không trả lời, lại nghiêng đầu nhìn qua Cừu Tiểu Thiền. Ánh mắt lơ đãng nhìn qua phía dưới, hoàn toàn nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền túm góc áo và cái bụng trắng hiện ra thấp thoáng, Tần Mục nhìn thấy thì làn da kia như tỏa ra ma lực, làm cho Tần Mục vừa uống rượu thì miệng khô lưỡi đắng..
Hắn ho khan một tiếng, vì che dấu xấu hổ của mình, lập tức mở miệng nói:
- Chuyện này cứ thong thả, vì kế hoạch hôm nay chúng ta phải đả thông quan hệ ở thành phố. Tôi thấy như vậy đi, trụ cột kiến thiết do người Vạn Yến đưa qua, rất có một ít kinh nghiệm, không bằng chính quyền huyện ra bảo nhường người nhé?
Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên biết rõ Tần Mục nói chính là Quý Chí Cương. Quý Chí Cương xem như người phe của Tần Mục, hai người cũng biết huyện Tây Bình mạch suy nghĩ du lịch của Hàn Quốc Phong được cả nước đưa tin, rất là đạt được một ít khen ngợi. Nếu như đem Quý Chí Cương điều đến kiến thiết chợ phiên này không chuẩn có thể làm nên sóng gió lớn đấy, làm cho huyện Lan Trữ lộ mặt trước cả nước, bọn họ có chết cũng cam nguyện.
Trần Lý hai người tỏ vẻ đồng ý, chuyện này cứ như vậy định ra. Quý Chí Cương vẫn là quan không nghiệp quan không thương, nhưng mà danh khí đã có. Tại huyện Tây Bình là lãng tử hồi đầu, tại huyện Lan Trữ cũng là người tài ba giao thiệp rộng, Tần Mục bồi Quý Chí Cương, có một chút chuyện khó xử cũng cần Quý Chí Cương xuất đầu.
Tần Mục lập tức gọi điện cho Quý Chí Cương, trong điện thoại phi thường ầm ĩ, ẩn ẩn có tiếng cười quyến rũ của nữ nhân. Tần Mục nhíu mày, nói ra:
- Chí Cương, nhanh ra chỗ yên tĩnh xem nào, có chuyện nói cho anh nghe.
Quý Chí Cương không ngớt lời đáp ứng, một lát sau điện thoại yên tĩnh hơn nhiều. Tần Mục hỏi Quý Chí Cương ở địa phương nào, tại sao loạn như vậy, Quý Chí Cương nói cho Tần Mục tin tức, nói khi Đằng Long Lan Trữ đang đổi khu trưởng hoàn toàn mới, nghe nói là người trên tỉnh xuống, hắn đang liên lạc cảm tình với người trong khu, cũng đánh xã giao.
Tần Mục gật gật đầu, Quý Chí Cương bản tính không tệ, lại hiểu tầm quan trọng của quan hệ, tự nhiên làm phong sinh thủy khởi. Tần Mục cũng không có để ý, mang chuyện mọi người thương lượng nói cho Quý Chí Cương nghe, Quý Chí Cương lúc này lập tức vỗ ngực cam đoan, tuyệt đối sẽ làm chuyện này thật tốt.
Tần Mục cười ha ha, mắng một câu đồ mặt dầy, sau đó mặc hắn. Quý Chí Cương cầm điện thoại cân nhắc cả buổi, lại ngồi xuống gọi điện thoại, hắn gọi cho người của mình:
- Lão tử đã ra quân lệnh trạng, nếu không làm cho xong chuyện này thì lão tử lột da mày.
Một bộ dáng trung khí mười phần, đối phương cam đoan thật nhanh.
Tần Mục cúp điện thoại, nhìn Cừu Tiểu Thiền cười nói:
- Chí Cương đã đáp ứng tới, hai người cũng quen nhau, có thời gian thì chạy đi đi, xe Lam Điểu của tôi cô cứ dùng, nhất định phải làm cho xong đại sự này. Lại nói nữ nhân kia hậu trường rất cứng, cô qua nói chuyện cũng tốt.
Tần Mục không thích liên hệ với nữ nhân, loại người không giảng đạo lý cũng không theo bài bản khiến Tần Mục đau đầu, cho Cừu Tiểu Thiền đi ứng phó còn dễ hơn nhiều.
Cừu Tiểu Thiền khẽ cắn môi, nói cho Tần Mục đang định đẩy mình ra ngoài. Đôi bàn ty nhỏ của nàng xoắn lại với nhau, đã tái nhợt lộ mạch mú, âm thanh có chút hờ hững nói ra:
- Đi, tôi qua thủ xem!
Tần Mục phản ứng có chút trì độn, không có nghe ra lạnh lùng trong lời của Cừu Tiểu Thiền, gật gật đầu và không nhìn nàng, tiếp tục bàn luận chi tiết với hai người kia. Cừu Tiểu Thiền đứng lên nói:
- Tôi xem súp đã chín chưa.
Nói xong đi vào phòng bếp.
Lý Trung Nguyên đi trước, chừng mười phút sau Trần Đông Thăng lại rời khỏi, Cừu Tiểu Thiền vẫn chưa nấu súp xong, bọn họ cũng không để ý. Tần Mục cười tiễn bọn họ, liền nói với Cừu Tiểu Thiền:
- Về phân an bài công tác của cô, có ý kiến gì cứ nói ra đi.
Nói xong trông thấy trên bàn có một bát canh, bưng lên uống một ngụm, cảm giác hương vị ngon, ừng ực ừng ực uống xong toàn bộ, đè xuống mùi rượu, nhìn Cừu Tiểu Thiền nói ra:
- Cô là bộ hạ cũ của tôi ở huyện Tây Bình, tại Lan Trữ này là người một nhà. Phiên chợ kia quan hệ trọng đại, không vào trong tay người nhà thì tôi lại lo lắng.
Hắn hôm nay uống rượu, chị em Cừu Tiểu Thiền Cừu Tiểu Bằng làm việc phi thường cẩn thận, Tần Mục lúc này mới thổ lộ tiếng lòng:
- Hừ, thiên hạ quạ đen càng đen, Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên hai người, hừ hừ.
Cừu Tiểu Thiền con mắt sáng ngời, Tần Mục nói tri kỷ, cái gì gọi là người một nhà? Hương vị trong đó rất đủ nha, Tần Mục lúc này đưa chén cho Cừu Tiểu Thiền, nói ra:
- Súp hôm nay thơm quá, cho một chén nữa.
Cừu Tiểu Thiền ah một tiếng, vội vàng tiếp nhận chén chạy về phòng bếp, đợi nàng đi ra thì gò má đỏ ửng, đỏ tới mức không che dấu. Tần Mục kỳ quái hỏi:
- Như thế nào, thân thể không thoải mái, sắc mặt hồng như vậy?
Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, nàng làm ra quyết định lớn mật như vậy, ngay cả mình đều cảm thấy rất khó chịu nổi. Nàng run rẩy đưa súp cho Tần Mục, nói:
- Bị phỏng, không cẩn thận mà thôi.
Tần Mục nhận lấy, cũng không có cảm thấy nóng, kỳ quái đồng thời cũng lơ đễnh, chậm rãi nói:
- Huyện Lan Trữ phát triển quá nhanh, nhiều phương diện cần an ổn, không thể loạn. Nhưng mà phát triển vì sao không loạn, đầu tiên kinh tế phải tăng lên nhiều khiến các nơi chú ý. Hừ, người làm quan vì tài, cô xem Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên hai người có ai không thò tay bắt lấy chuyện kiến thiết chợ phiên này kiếm chất béo chứ?
Tần Mục nói xong lại uống một ngụm.
Cừu Tiểu Thiền rốt cuộc là từ hương trấn đi lên, cơ hồ không có trải qua quá nhiều thao luận, nghe vậy kỳ quái hỏi:
- Không thể nào, tôi thấy bọn họ thành thực giúp anh mà!
Tần Mục lắc đầu, lại gật gật đầu, con mắt mông lung nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, giải thích nói:
- Nếu kiến thiết chợ phiên thì cấp trên phải chi, cấp phát tiền cho làm. Bằng tuổi của Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên thì ở huyện Lan Trữ cũng được đi, tiến thêm một bước rất khó khăn, bọn họ dựa vào tôi khơi thông quan hệ, tự nhiên là mặt mũi hòa... Ha ha, không phải tôi nói, nếu không có tôi ở đây thì tay bọn họ còn dài hơn đấy.
Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, từ lời của Tần Mục thì nàng cũng hiểu mặc hắc ám của quan trường. Dĩ vãng loại chuyện này có Tần Mục gánh cả, nàng chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi, nhưng nhìn thấy ba người trò chuyện vui vẻ, kỳ thật nội tâm đang dò xét đấy, nếu lúc cần có khi lại chọc một dao. Nàng lo lắng hỏi:
- Bọn họ sẽ không hạ thủ với anh chứ?
Tần Mục vừa vặn uống một ngụm súp, nghe Cừu Tiểu Thiền nói câu này thì bật cười, vừa ho khan vừa nói:
- Nào có khoa trương như cô nói, trên quan trường đấu tranh không phải đao quang kiếm ảnh, mọi người giao thủ phải từ nơi bí mật nào đó, một sự kiện một câu cũng có thể trở thành phương thức công kích đối thủ.
Hôm nay Tần Mục uống có chút nhiều, nói chuyện cũng nhiều, những chuyện này bình thườn hắn sẽ không nói.