Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Đúng vậy, chính là núi, chính là đá. Các người chỉ nhìn thấy núi,
nhìn thấy đá. Hừ, chúng ta đang sống trên núi vàng mà không biết, cả
ngày nghĩ phải làm công cho người khác đi làm kiếm tiền, cũng khó trách
bây giờ các người vẫn nghèo như vậy.
Tần Mục nói như thế là quá mức, những người này sống trong núi không có
việc làm, cả đám đỏ mặt tía tai chỉ vào Tần Mục, đúng là trẻ tuổi có sức nói năng không suy nghĩ, tất cả ánh mắt và chỉ trích đều nhắm vào Tần
Mục.
Tần Mục mặc cho bọn họ nói, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, sau khi tiếng ồn ào
đã giảm xuống, Tần Mục mới lắc lắc ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh nói ra:
- Tôi cần mười người, nhớ kỹ, phải là người ngoài mười tám tuổi, bảo bọn họ đi theo tôi làm một năm, một năm mười người này kiếm tiền còn nhiều
hơn cả thôn Tây Sơn.
- Xùy ~
Lão Lâm đầu xùy cười một tiếng, sau đó rút điếu thuốc ra hút.
- Như thế nào? Không tin?
Tần Mục buồn cười nhìn qua đám người, lắc đầu nói ra:
- Như vậy đi, tôi viết biên nhận, nếu như một năm sau lời của tôi không
thực hiện được, tôi tự giác không làm trưởng thôn nữa, như thế nào đây?
- Thôn trưởng sơn thôn có hay không có bọn tôi chẳng quan tâm.
Lão Lâm đầu thình lình nói câu nào.
- Lão Lâm thúc, ngài nói làm sao bây giờ?
Tần Mục nhíu mày, xem ra Lão Lâm ở trong thôn Tây Sơn uy tín không phải bình thường.
- Nếu không thực hiện được thì khi đó mày phải xin lỗi tên thần tài, còn phải bưng trà kính nước.
Lão Lâm đầu chậm rãi nói ra.
Tần Mục con mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Nếu tôi làm được thì sao?
Ngữ khí lành lạnh, mang theo hương vị âm trầm.
Lão Lâm đầu bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
- Nếu mày có thể làm được, Lão Lâm tao cởi trần truồng, mang theo roi
quất vào lưng và chạy quanh thôn Tây Sơn này ba vòng, lại quỳ trước mặt
mày xin lỗi, sau đó thôn Tây Sơn này làm chứng.
Nói xong chỉ vào người ở đây nói ra.
- Nơi này có một ý tưởng, mọi người nghe.
- Tốt!
Tần Mục đưa một tay lên, nói:
- Mười người kia tôi phải tự mình lựa chọn.
...
Nhìn thấy đám người Lão Lâm từ từ rời đi, Tần Mục biết rõ mình có thể
ngồi vững trên ghế thôn trưởng hay không là một khảo nghiệm. Tuy thời
gian là một năm, nhưng nếu như trong vòng nửa năm không có hiệu quả thì
không cần Lý Kim Bưu đùa nghịch thủ đoạn gì, cho dù la Lão Lâm cũng có
thể đuổi hắn đi.
Gió tây bắc rét lạnh, rất nhiều người làm quan đau đầu.
Hà Tinh mang theo cái hũ sắt, trong sân chỉ có mình Tần Mục trầm tư ngồi ở đó, nhịn không được hỏi:
- Tần thôn trưởng, đây là...
Tần Mục cười khổ một tiếng, vẫy tay với Hà Tinh:
- Tiểu Hà, cô nói cho tôi nghe một chút, cô ở đại học học cái gì?
Hà Tinh bỏ hủ sắt xuống, đi đến cách Tần Mục ba bước, sợ hãi đứng lại, nhỏ giọng trả lời:
- Tôi học vườn cây rừng.
Tần Mục con mắt sáng ngời, một suy nghĩ hiện ra trong đầu của hắn, liền vội vàng kéo tay Hà Tinh đi vào trong phòng.
Sắc mặt Hà Tinh đại biến, liền vội giãy giụa, vốn tưởng rằng Tần Mục
giúp nàng ngăn cản Lý Kim Bưu sách nhiễu, cảm giác với Tần Mục có chút
biến hóa, không nghĩ tới tên này vẫn muốn làm chuyện kia, kéo mình lên
giường.
- Làm gì?
Tần Mục tức giận, oán hận vung tay Hà Tinh lên, giả bộ tức giận nói ra.
- Tiểu Hà, cô phải biết rằng cô dùng thân phận gì đi tới nơi này rèn
luyện nha. Hừ, nếu như không nghe lời giám sát trực tiếp là tôi, bây giờ cô có thể quay về kinh thành đấy.
Tần Mục nói lời này có tác dụng nhất định, trên mặt Hà Tinh lo sợ, nhỏ giọng nói ra:
- Cái kia, cái kia... Tần thôn trưởng đừng kéo tôi.
Tần Mục vỗ cái ót, ngày hôm qua bị thương còn đau một chút, hơi nhức
đầu. Hà Tinh thấy bàn tay Tần Mục đặt lên miệng vết thương ngày hôm qua, trong ánh mắt hiện ra một tia lo lắng.
Một tia lo lắng này bị Tần Mục bắt được, nhịn không được cười nói:
- Mau đi vào, nói cho tôi biết cô học vườn cây rừng là học thế nào?
Nói xong, phối hợp vào nhà.
Hà Tinh lúc này mới biết mình hiểu làm, khuôn mặt hồng hồng, đi theo sau lưng Tần Mục.
Quả nhiên Tần Mục quang minh chánh đại ngồi xuống, cầm giấy bút bắt đầu hỏi thăm chuyện liên quan tới học vấn của Hà Tinh.
Đợi đến lúc Hà Tinh nói những tri thức mình biết ra, thời gian đã tới
buổi trưa. Hai người nói rất nhập tâm, đầu chạm vào nhau. Đợi đến lúc Hà Tinh nói xong đầu của nàng hơi mệt mỏi, bờ môi lơ đãng chạm vào đôi má
Tần Mục.
Tần Mục giống như chưa phát hiện ra, nhìn qua những thứ ghi trên giấy, một bộ dáng hưng phấn không thôi.
Hà Tinh khẩn trương che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, ánh mắt phức tạp nhìn qua Tần Mục.
- Ân, rất không tồi. Tiểu Hà nha, cô là sinh viên, ở trong thôn này đúng là chậm trễ tiền đồ của cô rồi.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua Hà Tinh, thấy Hà Tinh biểu lộ như gặp quỷ, kỳ quái sờ lên mặt của mình vài cái, không có phát hiện gì cả. Đặt tay lên chớp mũi thì cảm thấy hơi thơm.
Tần Mục nhất thời cũng si ngốc, nhớ tới thân thể uyển chuyển của Chu
Tiểu Mai thì nội tâm của hắn nóng lên. Hà Tinh thấy Tần Mục nhập thần,
cho rằng Tần Mục phác giác việc vừa rồi, cũng đỏ mặt không nói lời nào,
hào khí trong phòng mập mờ.
Rốt cuộc Tần Mục khôi phục tinh thần, kỳ quái nhìn qua Hà Tinh, chỉ vào trên giấy nói ra:
- Tiểu Hà, giao cho cô một nhiệm vụ, qua lễ mừng năm mới tôi tìm cho cô
hai người, các người không làm gì cả, đi vào trong núi tìm một ít gốc
cây già, bộ dáng càng cổ quái càng tốt, không cần nhiều. Có nghe hay
không?
Hà Tinh bối rối gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Tần Mục kỳ quái nói ra:
- Xảy ra chuyện gì, tại sao hoảng loạn như vậy? Mình rất giống đạo tặc hái hoa lắm sao?
Nói xong câu này lại sực nhớ lúc trước, hương khí nhàn nhạt làm cho hắn
chấn động, mùi hương này hình như không phải của Chu Tiểu Mai.
Trời đã qua buổi trưa, Tần Mục đi ra sân nhỏ, theo trí nhớ đi tới nhà
của Chu Tiểu Mai. Đợi đến lúc tiến vào trong cửa thì lão thái thái nói
cho Tần Mục biết Chu Tiểu Mai dậy sớm đi tới thị trấn rồi, khiến cho Tần Mục có chút buồn bực, sau đó cáo từ rời đi.
Lão thái thái tiễn Tần Mục tới cửa, nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tần
Mục thì nói không nên lời. Tần Mục cũng không có để ý, đi ra khỏi nhà,
đi dạo tới trước một gia đình, cửa ra có một lão nhân hơn sáu mươi ngoắc Tần Mục:
- Đại chất tử, tới đây, vào trong phòng ngồi.
Lão nhân này rất có tinh thần, kiểu áo Tôn Trung Sơn cũ, xem qua cũng
không có quá cũ kỹ. Mái tóc muối tiêu, gương mặt đầy nếp nhăn của người
sống trong núi. Giờ phút này hai mắt của hắn sáng ngời nhìn chằm chằm
vào Tần Mục đầy thăm ý.