Người này Tần Mục nghe Hà Tinh nói, gọi Hồ lão tứ, là bí thư đảng ủy
trong thôn. Bí thư đảng uy chi bộ cao hơn chức thôn trưởng một cấp,
nhưng mà chú của Tần Mục có năng lực không tệ, lão bí thư chi bộ đã cao
tuổi, còn định qua vài năm sẽ nhượng lại chức bi thư chi bộ cho chú của
Tần Mục, không nghĩ tới chú Tần Mục lại đi sớm.
- Lão Tứ thúc, không có việc gì đấy chứ?
Tần Mục cười vịn Hồ lão tứ tiến vào sân nhỏ.
Trong sân, lão Tứ thẩm mặc quần áo giản dị đang đứng trên ghế cố với
mang giỏ ớt lên nóc nhà phơi khô. Tần Mục lên tiếng chào, nhìn thấy căn
nhà do đá lớn chồng chất mà thành, chung quanh mọc đầy rêu xanh, nói:
- Lão Tứ thẩm, lớn tuổi như vậy không nên lên cao, để cháu làm giúp cho.
Nói xong hắn đi tới làm thay lão Tứ thẩm, hắn bận rộng một lúc nhưng vẫn nhanh hơn lão Tứ thẩm nhiều lắm.
- Vào nhà đi, tôi chuẩn bị chút đồ cho các người nhắm rượu.
Lão Tứ thẩm vui vẻ nói ra.
Hai người vào nhà ngồi xuống, Hồ lão tứ ý vị thâm trường nói:
- Người trẻ tuổi, làm việc không nên xúc động như vậy
Tần Mục biết rõ lão bí thư chi bộ đang nói cái gì, cũng không có che
giấu. Hắn ở trong thôn Tây Sơn nên phải làm ra chút chuyện, không có lão bí thư chi bộ ủng hộ thì không được, dù sao lão bí thư chi bộ có thể
vững vàng ngăn chận Lão Lâm đầu. Hắn rót cho Hồ lão tứ một chén nước,
chân thành nói ra:
- Lão Tứ thúc, cháu nói ra lời này là xuất phát từ nội tâm, ngài cảm
thấy những đứa bé kia đi theo Lý Kim Bưu làm công thì kết quả kiếm tiền
nhiều được sao, đám trẻ kia làm việc mệt mỏi như thế, ngài không có đau
lòng sao?
Hồ lão tứ uống một ngụm nước nói ra:
- Đại chất tử, chúng ta ở đây không có việc làm thường xuyên. Cháu xem
đám Đông Sơn ở bên ngoài đi, mười hai tuổi đã đi ra ngoài làm, còn tốt
hơn không làm gì ở lại trong thôn.
Nói xong từ trong túi móc thuốc lá ra, đưa cho Tần Mục một điếu, bản thân cũng rút một điếu.
Tần Mục không ưa thuốc lá, nhưng vì để nói chuyện được an tâm một chút,
hắn cũng hút theo. Mùi thuốc lá nặng nề chạy vào trong phổi làm cho Tần
Mục khó chịu.
- Lão thúc, lời này không đúng rồi. Cả đời chúng ta dựa vào núi mà sinh hoạt, chúng ta không thể từ trên núi kiếm ra tiếng sao?
- Chặt? Vậy không được. Phá núi? Không có tiền. Món ăn dân dã? Chính phủ quy định không cho bắt, súng săn cũng tịch thu.
Nếp nhăn trên trán của Hồ lão tứ sâu thêm.
- Lão thúc biết rõ cháu muốn mọi người trong núi dễ sống hơn, nhưng mà không có tiền thì làm sao sống?
Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Không có tiền chúng ta nghĩ biện pháp là có.
Hồ lão tứ kinh ngạc nhìn qua Tần Mục, oa nhi này khí độ đột nhiên chuyển biến quá nhiều. Hồ lão tứ tự tin mắt già không có nhìn sai, hắn cảm
giác giống như đang nói chuyện với đại nhân vật trên huyện.
Tần Mục thấy trong mắt Hồ lão tứ có nghi hoặc, liền đứng người lên, hắn
đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài núi vờn quanh, mây trắng như
tuyết bao phủ đỉnh núi.
- Muốn giàu đầu tiên phải có đường ra.
Hai tay Tần Mục đặt lên bệ cửa sổ, trầm tĩnh nói ra:
- Lão Tứ thúc, nếu như cháu nói cho ngài biết, đầu xuân sang năm cháu
mang tiền trở về, ngài nói chúng ta mang tiền dùng làm cái gì?
Hồ lão tứ nghe vậy thì đứng lên, hắn nhanh chóng bước tới bên người của Tần Mục, kéo tay Tần Mục, vội vàng nói ra:
- Cháu nói kiếm tiền từ đâu? Đường ngang ngõ tắt thì không nên.
Tần Mục an ủi vỗ vỗ tay đầy vết rạn nứt của Hồ lão tứ, bình tĩnh nói:
- Lão Tứ thúc, ngài yên tâm, cháu của ngài làm gì chẳng có tiền đồ như
vậy, cũng không thể làm ra chuyện phạm pháp. Ý của cháu là...
Tần Mục tỉ mỉ nói suy nghĩ trong lòng ra, Hồ lão tứ nghe xong con mắt
càng ngày càng sáng, cũng càng ngày càng nghi hoặc, đợi đến lúc Tần Mục
nói xong, nhịn không được hỏi:
- Rễ cây già có gì đáng giá?
Tần Mục không có trả lời, hắn chuyển chủ đề:
- Lão Tứ thúc, cháu xin ngài hỗ trợ.
- Nói, nói đi!
Hồ lão tứ hoàn toàn bị tiền cảnh mà Tần Mục miêu tả làm kinh sợ, vội vàng nói.
- Ngài biết Hà Tinh nha, nàng đến nơi này của chúng ta là có nguyên
nhân. Cháu bảo nàng hỗ trợ thu thập một ít rễ cây chính là sợ người
trong thôn sinh ra dị tâm với nàng, cho nên muốn thỉnh lão Tứ thúc ra
mặt trấn an cục diện.
Con mắt khôn khéo của Hồ lão tứ dò xét Tần Mục từ trên xuống, nói:
- Cháu muốn lão tứ thúc làm cây súng cho cháu à?
Tần Mục cũng cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hồ lão tứ, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như cây súng này có thể mang toàn bộ thôn Tây Sơn chúng ta thành thôn giàu nhất huyện thì có gì không tốt?
Hồ lão tứ cúi đầu lo lắng.
Tần Mục không có quấy rầy hắn, chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Bước đầu tiên của hắn chính là ở thôn Tây Sơn này.
Hơn nửa ngày Hồ lão tứ ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Lão đầu tử ra khỏi núi một lần, làm chỗ dựa cho tiểu tử ngươi đấy!
Nhưng mà phải nói trước, nếu một năm sau thôn Tây Sơn vẫn đức hạnh
này...
- Không cần thúc ngài nói, tự cháu sẽ cuốn gói rời đi.
Tần Mục vỗ vực cam đoan.
- Đồ trẻ con, thúc còn không có bức cháu như vậy nha?
Hồ lão tứ cười rộ lên, nhìn ra ngoài phòng hô:
- Mẹ nó à, nhanh mang rượu và thức ăn lên đây, hôm nay chúng ta phải tiếp đãi thôn trưởng tử tế đấy.
Bên ngoài có tiếng đáp ứng của phụ nữ, không bao lâu một mâm rượu và
thức ăn được mang lên. Tần Mục biết rõ đây là con của Hồ lão tứ, gọi là
Hỗ Ngũ Đa. Hắn có bốn người anh, chết hai, hai người khác đã ra ở riêng, chỉ có hắn đã ba mươi tuổi chưa có vợ con, đang sống cùng cha mẹ.
- Hồ Ngũ ca năm mới này có làm gì không? Không bằng cho anh đi giúp Hà Tinh một chút nhé?
Tần Mục nói ra:
- Thôn ủy sẽ xuất tiền thuê anh, như thế nào?
Hồ Ngũ Đa vội vàng nhìn qua cha hắn, tuy không biết chuyện gì, nhưng mà thôn ủy trả thù lao thì đây chính là thiên đại hảo sự.
Hồ lão tứ cau mày nói ra:
- Người trong thôn mướn người trong thôn, người ta nói xấu không tốt.
- Có cái gì nói không tốt? Hồ Ngũ ca làm việc thực sự, trả lương là đương nhiên.
Tần Mục nghe Hà Tinh nhắc qua, hán tử Hồ Ngũ Đa không có nói nhiều, làm
người thành thật, làm việc không tiếc khí lực, nếu không phải thay hai
người anh trông coi nhà cửa, hắn cũng đã cưới vợ từ lâu rồi.
Hồ lão tứ nhìn qua Tần Mục thật sâu, gật đầu đánh nhịp:
- Đi, chuyện trong thôn cháu nói là tính toán.
Tần Mục vội vàng khiêm tốn, ba người ngồi trên giường gạch, lấy một ít
dưa muối uống rượu. Rượu trên bàn càng nhiều, Tần Mục cuối cùng cũng
hiểu rõ tình huống trong thôn Tây Sơn thất thất bát bát, trong nội tâm
có suy nghĩ.