Thanh Quan

Chương 392: Chương 392: Câu chuyện được mọi người ca tụng. (1)




Tần Mục nghi hoặc cầm văn bản tài liệu của mình lên, nhìn rất chậm rãi. Duẫn Chiếu Cơ thở phì phì ngồi lên ghế, đặt chén trà xuống nghe tiếng vang nhỏ.

Động tác Tần Mục chậm rãi xếp văn bản từ đầu tới đuôi rõ ràng, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:

- Doãn tiểu thư, tôi muốn biết cô nói tôi xảo trá ở điểm nào?

Giọng của hắn như có từ tính, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, nhưng mà vô cùng bình thản, nhìn qua gương mặt như băng sương của Duẫn Chiếu Cơ thì ung dung nói ra:

- Rất nhiều chuyện cũng như thưởng thức trà, cần chậm rãi dư vị hương vị trong đó, tĩnh tâm, bình khí. Doãn tiểu thư, cô tâm loạn.

Duẫn Chiếu Cơ sững sờ, nàng cũng từng tiếp xúc với nhân vật cao tầng của Trung Quốc vài lần, làm sao có người nào nói chuyện như Tần Mục chứ? Có thể Tần Mục nói chuyện cũng không phải không hợp lý, bọn họ đang đàm phán, mỗi người thậm chí phải nghĩ mang tất cả lợi ích đặt lên người của mình, rất hiển nhiên chuyện này không là không thể nào, nàng cần làm chính là khiến lợi ích nghiêng qua phía mình và đối phương ở phương diện chấp nhận được. Tần Mục nói lời này cũng khiến Duẫn Chiếu Cơ minh bạch đây không phải quốc gia cùng quốc gia đang bàn chuyện hảo hữu lúc trước, mà là tranh đấu gút mắc dưới mặt bàn, tâm tình càng vững vàng thì lợi ích càng nhiều hơn.

Duẫn Chiếu Cơ suy nghĩ cẩn thận điểm này sau đó gương băng sương của nàng như gió xuân thổi qua, dựa vào ghế một chút, nàng cố gắng làm cho mình thoải mái một chút, đổi cái đùi này qua đùi khác, đang chuẩn bị chiến đấu lâu dài với Tần Mục.

- Tần phó bí thư, tôi muốn hiểu rõ một chút, chỉ cần tôi báo cáo một chút thì phiên chợ không mở được, văn bản tài liệu của anh chỉ là nói suông mà thôi.

Duẫn Chiếu Cơ nói ra lời tự nhận là điểm yếu của Tần Mục.

Tần Mục lắc đầu, tay phải đặt lên ấm trà, sau đó mang ấm trà đưa cho Cừu Tiểu Bằng, lẳng lặng nói ra:

- Uống trà không ngâm trước khi uống sẽ rất chát.

Nói xong hắn nhẹ nhàng cầm cái ly thủy tinh tinh mỹ lên, đặt trước mặt Duẫn Chiếu Cơ:

- Cũng vấn đề này, nếu phiên chợ hai bên làm theo mạch suy nghĩ của huyện Lan Trữ thì không chỉ một phương được lợi, Triều Tiên cũng sẽ có được không gian phát triển tương đối lớn. Có lẽ quý phương không ủng hộ chính sách của chúng tôi, tự nhiên có quốc sách của mình, nhưng không thể phủ nhận có chúng ta giảm xóc thì phương hướng nào cũng phát triển nhảy vọt.

Tần Mục tự nhiên sẽ không ngốc nói ra phương diện khác, nhưng nước Nga là cường quốc quân sự thứ hai thế giới, những công nghệ quân sự cao cấp kia khiến cho Triều Tiên chú ý tới.

Duẫn Chiếu Cơ lúc này đổi tư thế bắt chéo chân, trong nội tâm đang suy nghĩ lời của Tần Mục. Nàng là nhân viên cao tầng, tự nhiên phương hướng còn chưa đủ, nếu như vẫn duy trì cục diện đối nghịch với Hàn Quốc thì nhất định phải phát triển quân sự của mình. Nàng không cách nào biết rõ Tần Mục làm sao biết được cơ mật này, nhưng mà không thể phủ nhận Tần Mục nói chẳng khác gì quả bom nổ bên tai nàng cả.

Tần Mục tiếp tục bảo trì nụ cười ôn hòa và ấm áp của mình, hắn lại đẩy văn bản tới trước mặt Duẫn Chiếu Cơ, khi tay của hắn đặt qua giới tuyến lãnh thổ thì nữ binh sau lưng Duẫn Chiếu Cơ lập tức đặt tay lên súng tiểu liên, nhắm trúng bàn tay của Tần Mục.

Duẫn Chiếu Cơ vung tay phải lên, ngăn cản động tác của những nữ binh. Tay của Tần Mục kiên định mà hữu lực, đẩy văn bản tài liệu qua xong mới vừa cười vừa nói:

- Doãn tiểu thư xem lại văn bản một chút, có lẽ chúng ta có thể có được lợi ích vượt qua cực phẩm vân vụ đấy.

Hắn không có nhìn động tác của nữ binh,vẫn chậm rãi rút điếu thuốc cho mình, lại cầm chén trà lên từ từ nhấm nháp.

Duẫn Chiếu Cơ nhìn chằm chằm vào Tần Mục và sau đó mỉm cười với hắn, âm thanh ưu nhã nói ra:

- Tần phó bí thư, anh là người rất thú vị, tôi thấy chúng ta có thể làm bạn đấy.

Tần Mục cười tiếp lời nói:

- Chúng ta đã sớm là bạn rồi.

Duẫn Chiếu Cơ cầm lấy văn bản tài liệu sau đó nhìn chằm chằm vào điều khoản. Văn bản này là củ Tần Mục, Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên ba người không ngủ tỉ mỉ chế tác, bên trong bẩy rập nhỏ vô cùng rõ ràng, lúc này mới dẫn tới Duẫn Chiếu Cơ nóng tính. Nhưng mà bẩy rập nhỏ này là do bọn người Tần Mục cố ý lưu lại, chỉ che giấu với Triều Tiên biến thành sản nghiệp bản địa của Trung Quốc tiêu hao thật lớn, hắn muốn che dấu bản chất phải cho Duẫn Chiếu Cơ nếm ngon ngọt.

- Tần phó bí thư, tôi không thể không nói anh cầm phần văn bản này có bẩy rập nhỏ trong đó mê hoặc tôi, nhưng mà cẩn thận cân nhắc lại rất có thâm ý nha.

Duẫn Chiếu Cơ khích lệ Tần Mục một câu.

Tần Mục không có biểu lộ gì, nếu thân phận của Duẫn Chiếu Cơ nói như vậy thì xem ra nàng đã thấy rõ bẩy rập mà đám người Tần Mục thiết trí, nhìn thấy những điều ẩn trong đó. Không có bao nhiêu người trà trộn vào chính đàn lại ngốc như Lưu Đại Hữu cả, hoặc nhiều hoặc ít đều mẫn cảm với chính trị. Huống chi giữa quốc gia và quốc gia tiến hành đàm phán nếu như chỉ mang thức ăn nuôi chim thì không đủ ngồi lên vị trí này. Sau lưng Tần Mục có Tần lão gia tử yên lặng chú ý, sau lưng Duẫn Chiếu Cơ còn không phải có thân ảnh của Lý tướng quân sao?

Tần Mục không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, hắn từ trong tay Cừu Tiểu Bằng tiếp nhận ấm nước sau đó đặt lên đĩa.

Duẫn Chiếu Cơ cũng không vì câu hỏi của mình không được Tần Mục dùng im lặng đối đãi mà tức giận, trái lại cũng ít đi xúc động ban đầu, hiện tại nàng xem như nữ chính trị gia, thò tay tiếp nhận thuốc lá phu nhân trong tay nữ binh.

Tràng diện yên lặng lại, Niếp Lợi đứng ở một bên, trên chảy mồ hôi. Hắn vẫn cho rằng quyền thế của mình ở Lục Triêu Hương là tuyệt đỉnh rồi, nhưng hôm nay thấy Tần Mục cùng Duẫn Chiếu Cơ giao phong ngôn từ sắc bén mới đột nhiên hiểu được mình chính là ếch ngồi đáy giếng. Cả ngày đối mặt với nông dân bản địa thì có tiến bộ gì, nếu muốn ở trong quan trường trà trộn cao hơn thì phải theo sát bước chân của Tần bí thư, tận lực đi học tập phương thức xử sự của hắn.

Cừu Tiểu Bằng cùng Tần Mục ở cùng chỗ đã lâu, cũng biết rõ tâm lý của Tần Mục. Hắn dùng cùi chỏ đụng đụng Niếp Lợi, quay người nhìn qua bên ngoài. Niếp Lợi không rõ ràng cho lắm, vội vàng đuổi theo.

Ra khỏi cửa hàng gió lạnh thổi tới khiến Niếp Lợi run rẩy, nhưng hắn vẫn tươi cười, khó hiểu hỏi:

- Cừu sư phó, có chuyện gì?

Cừu Tiểu Bằng cười thần bí, mở nắp sau của Santana ra và thò tay cầm chai rượu.

- Người ta hút thuốc đương nhiên chúng ta phải tỏ vẻ chứ.

Niếp Lợi giờ mới hiểu được Tần Mục chuẩn bị rượu này có dụng ý gì, nhưng vẫn là không rõ tại sao Cừu Tiểu Bằng ôm lấy chai rượu như thế, chẳng lẽ gì giữ thế diện sao?

Cừu Tiểu Bằng thần thần bí bí ôm một bình, cười hắc hắc đi vào cửa hàng.

Đông!

Cừu Tiểu Bằng đặt vò rượu lên mặt bàn, lập tức làm cho Duẫn Chiếu Cơ cười rộ lên:

- Tần bí thư, lái xe của anh thật có ý, muốn dùng loại rượu này thuyết minh vấn đề gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.