Thanh Quan

Chương 393: Chương 393: Câu chuyện được mọi người ca tụng. (2)




Tần Mục cũng cười rộ lên, nói ra:

- Trước thưởng thức trà, sau lại uống rượu, chúng ta trước uống trà, sau uống rượu nói chuyện quốc gia nhân sinh.

Hắn không nói ra câu thứ ba, Duẫn Chiếu Cơ cũng thông minh không có hỏi thăm, biết rõ Tần Mục đang có phục bút nhưng đến cuối cùng không vạch trần ra.

Nàng rút một điếu thuốc, ưu nhã dùng ngón tay vuốt ve. Tần Mục vẫn cảm thấy nữ nhân hút thuốc vẫn có một chút mềm mại, nữ nhân này có được quyền thế, tài sản mà nhiều nữ nhân hâm mộ, nhưng mà nàng không thấy tịch mịch sao?

Trong ấm trà có hương khí bốc lên, một mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi của mọi người, rốt cuộc vẫn là lá trà cực phẩm, chỉ riêng hương khí đã thấm vào ruột gan. Tần Mục móc trong túi cái khăn vuông ra, nhẹ nhàng lau hai tay, lúc này mới rót cho Duẫn Chiếu Cơ một chén trà.

Duẫn Chiếu Cơ gật gật đầu, cũng không có cầm chén trà, hỏi:

- Tần phó bí thư, chúng ta hình như quên mục đích rồi.

Tần Mục đặt chén xuống, gật đầu nói:

- Trà còn nóng nên dùng đi, mời!

Duẫn Chiếu Cơ bất đắc dĩ, nàng bị tiết tấu của Tần Mục áp chế đến sít sao, chỉ có bất đắc dĩ phối hợp Tần Mục mà đi thôi. Nàng cũng không có vạch trần bẩy rập trong văn bản, cũng cũng không phải là không có phát giác Trung Quốc muốn biến Triều Tiên thành nơi phá giá trị trường, nhưng sinh hoạt của Triều Tiên chính là như vậy, mặc dù quan trên vẫn bảo thủ muốn giữ gìn nhãn hiệu của Triều Tiên, nhưng nếu như Trung Quốc đưa vật tư giá rẻ tới chẳng lẽ lại cự tuyệt sao?

Duẫn Chiếu Cơ chậm rãi nâng chung trà lên, đôi mắt mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào Tần Mục. Thời điểm này Tần Mục mới phát hiện Duẫn Chiếu Cơ không kém hơn bất cứ nữ nhân nào mà mình từng gặp, thậm chí hắn cũng bị phong tình dị quốc của nàng chọc ra hỏa diễm.

Hai người uống trà, vừa là hương vừa là vận. Sau khi ngâm trà tới lần thứ tư thì không còn vận.

Một nam một nữ lãnh đạo hai nước không nói lời nào uống trà, những người bên cạnh mặt không biểu tình nhìn qua. Đợi đến lúc Tần Mục cùng Duẫn Chiếu Cơ uống qua hai chén trà thì Cừu Tiểu Bằng lại chạy đến, lấy chai rượu thô ráp ra.

Tần Mục cười nói:

- Uống trà xong thì phải uống rượu, Doãn tiểu thư không để tâm chứ?

Hai lần cầm rượu mùi vị kia cũng có chút cao thâm, trong mắt Duẫn Chiếu Cơ không úy kỵ khiêu chiến, bàn tay trắng như ngọc dùng tư thế mời với Tần Mục.

Tần Mục dặn dò Cừu Tiểu Bằng cất đồ uống trà vào, ngữ mang thâm thúy nói ra:

- Đem bộ đồ uống trà này nên tặng cho Duẫn Chiếu Cơ tiểu thư a, còn có ba lượng cực phẩm vân vụ, hy vọng có thể giúp chúng ta lưu lại giai thoại trong hợp tác.

Thật phô, Duẫn Chiếu Cơ oán thầm một câu, nhưng trên mặt tươi cười mừng rỡ, mệnh lệnh nữ binh từ trong tay Cừu Tiểu Bằng tiếp cái cặp da.

Tần Mục khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Trước khi uống rượu chúng ta cũng nên bàn về văn bản tài liệu này rồi đấy. Rượu này phải uống vào thời điểm hợp tác vui vẻ mới trợ hứng nhất.

Từng bước một, Duẫn Chiếu Cơ bị Tần Mục nắm cái mũi dắt đi, tuy Duẫn Chiếu Cơ ẩn ẩn cảm giác được có chút không rõ không đúng nằm ở chỗ nào, chỉ có thể cầm lấy văn bản tài liệu lên xem.

Trải qua một lúc tranh cãi kịch liệt, Tần Mục cùng Duẫn Chiếu Cơ đã đạt thành chung nhận thức. Trung Quốc sẽ giúp Triều Tiên xây dựng toàn bộ khu chợ, hơn nữa hứa hẹn sẽ kiến tạo tất cả phòng ốc theo phong cách của Triều Tiên, Triều Tiên cũng phái kiến trúc sư tinh thông phong cách Triều Tiên đi tới trợ giúp. Vì biểu đạt lòng biết ơn, Duẫn Chiếu Cơ tư nhân tài trợ huyện Lan Trữ Hải Điện Tử Hương ba trăm vạn đồng bài tỏ thành ý.

Đương nhiên loại tình bạn quyên tiền này này thuộc văn kiện cơ mật. Duẫn Chiếu Cơ có chút đau lòng móc ra ba trăm vạn, nhưng lại được Tần Mục hứa hẹn Duẫn Chiếu Cơ có thể đạt được một đôi đồng hồ Thụy Sĩ Omega chế tạo thủ công cho tình nhân. Bằng thân phận và tiền tài của Duẫn Chiếu Cơ muốn có đồng hồ này không phải không có khả năng nhưng phải đi qua nhiều đường cong quấn, do Tần Mục xử lý thì bớt đi rất nhiều phiền toái. Đương nhiên Tần Mục sẽ không mang chuyện đồng hồ Omega đã bị tập đoàn Hoa Hạ khống chế cổ phần nói cho Duẫn Chiếu Cơ nghe, mà là làm ra biểu lộ cười khổ và khó xử, làm cho Duẫn Chiếu Cơ cảm giác mất tiền nhưng Tần Mục mất bò.

Tâm tình của Duẫn Chiếu Cơ vẫn rất tốt, liền đặt lực chú ý lên trên bàn rượu. Bẫy rập trong văn bản tài liệu bị nàng vạch ra từng cái, lại hiểu rõ đại cục ẩn dấu sau lưng huyện Lan Trữ, tuy cuối cùng vẫn dựa theo bố trí của Lan Trữ mà đi, nhưng cuối cùng vẫn đào cái hố to cho Nga nhảy vào, nàng chẳng những không có cảm giác thất bại, ngược lại cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa quân sự rất lớn cho Triều Tiên, vì vậy trên mặt nàng tươi cười, chỉa chỉa rượu trên bàn.

Tần Mục gật gật đầu, Cừu Tiểu Bằng lại lấy dụng cụ uống rượu ra. Trong ánh mắt Duẫn Chiếu Cơ có cảm xúc buồn cười, nói:

- Tần phó bí thư, tôi cho rằng anh không chỉ là người yêu trà như mạng, lại còn mê rượu cồn chính cống đấy.

Xảo trá Duẫn Chiếu Cơ một ít tiền tài, Tần Mục cũng không phải rất cao hứng, cuối cùng vẫn phải dùng năng lực của tập đoàn Hoa Hạ để giải quyết xoắn xuýt trong lòng của mình. Vốn cho rằng trận chiến tranh này thắng lợi áp đảo vẫn là bản thân mình, lại thật không ngờ Duẫn Chiếu Cơ có ham muốn truy đuổi hàng hiệu cao xa như vậy. Chuyện đã qua hắn tự nhiên không hề nói được mất, cảnh cáo mình sau này mỗi bước phải cẩn thận, phải cân nhắc đến các mặt, mượn lực có thể nhưng ít dính tới tiền tài thì tốt hơn. Hắn nghe ra Duẫn Chiếu Cơ đang châm chọc, cười nói:

- Hoàn toàn trái lại, tôi không phải người nghiện trà, rượu, mà là...

Khóe miệng của hắn nhếch lên khiến trên mặt của hắn nở nụ cười quỷ dị, nhìn kỹ thì thấy như mây trôi nước chảy, hắn lẳng lặng nói ra ba chữ không ai ngờ:

- Dân cờ bạc!

- Dân cờ bạc?

Duẫn Chiếu Cơ cười rộ lên, cảm thấy đây là lời vui đùa sau đàm phán của Tần Mục, nhưng Tần Mục nghiêm túc làm tươi cười của nàng càng ngày càng nhỏ, nghi hoặc hỏi:

- Anh nói là thật không?

Cừu Tiểu Bằng lúc này rót rượu ra, vẫn là ba chén, một chén đặt ở bên giới tuyến lãnh thổ, hai chén còn lại đưa cho Tần Mục cùng Duẫn Chiếu Cơ. Nhưng mà Duẫn Chiếu Cơ bảo nữ binh hỗ trợ tiếp nhận.

- Đây là rượu tinh khiết do một nông dân của huyện Lan Trữ chưng cất đấy.

Tần Mục bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cửa vào thuần hậu, không có trộn lẫn một điểm hơi nước.

Duẫn Chiếu Cơ kỳ quái khó hiểu lời của Tần Mục, nàng vẫn uống rượu, cũng uống rượu của Tần Mục vào bụng. Lập tức một cảm giác nóng rực chảy trong lòng, làm tiểu phúc của nàng khó chịu, khắp người được rượu nóng bao phủ cho nên cảm giác rét lạnh và đông cứng bị xua tan.

Con mắt Duẫn Chiếu Cơ sáng ngời, vội vàng nói:

- Rượu này cũng là vật phẩm của huyện Lan Trữ sao?

Cái gọi là phương hướng chính là do Triều Tiên cung cấp các chủng loại hàng hóa nhất định, nhưng chỉ thu lợi nhuận ít ỏi, đối với Triều Tiên mà nói cũng không hà khắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.