Tần Mục cười nói:
- Người không có dã tâm thì sẽ không làm quan. Trương khu trưởng, tôi cũng không muốn nhìn thấy chị không lý tưởng như vậy đâu.
Những lời này của Tần Mục đồng dạng bại lộ dã tâm của hắn, khu Hoàng
Dương muốn nuốt khu Phổ Thượng, đem vị bí thư đảng ủy như hắn để vào
đâu? Trên thực tế, khu khai phát bởi trực thuộc quản lý của thành phố,
khu trưởng kỳ thật là người đứng đầu chân chính, bí thư đảng ủy đặt giữa thành ủy cùng khu trưởng phi thường xấu hổ. Tuy đảng chính tách biệt,
nhưng huyện quan không bằng hiện quản, nếu chỉ mạ vàng đi trình tự một
chút, bí thư đảng ủy vẫn phi thường thích hợp.
Trương Thúy nở nụ cười, nói:
- Tần bí thư, những lời này do chính ngài nói ra, nếu xảy ra chuyện ngài phải khiêng giúp.
Tần Mục cũng hừ một tiếng, như có ám chỉ nói:
- Có thể xảy ra chuyện gì, thống lên trời sao? Cho dù là thống lên trời, cũng tự nhiên có người chống đỡ tới, không có gì đáng phiền não.
Những lời này nói ra khí phách mười phần, xem như hoàn toàn cho Trương
Thúy quyền lực tự chủ. Đối với Trương Thúy mà nói, Tần Mục vẫn luôn là
lãnh đạo của nàng, có những lời này của hắn, nàng đắc ý ra dấu bằng mắt
với chồng.
Lưu Đại Hữu thè lưỡi, thủ đoạn lấy quyền lực của vợ mình thật là không
tầm thường, hắn làm sao cũng không nói ra được lời này. Cục công an
trong khu cũng chỉ có hơn hai mươi người, hắn là cục trưởng, so sánh với lúc ở Bắc Liêu thiếu thật nhiều uy phong. Nhất là những công an nơi này bị cư dân bản địa làm mất hết tính tình, đánh không được mắng cũng
không xong, có một lão thủ trưởng nhìn chằm chằm, bọn hắn không dám vươn chút cánh. Lưu Đại Hữu ở đây có chút uất ức, nghe Trương Thúy lấy được
quyền lực, ánh mắt vừa chuyển, nói:
- Tần bí thư, vậy tôi cũng có thể đâm thủng trời không?
Tần Mục cười cười nhìn hắn, nói:
- Tình huống hệ thống công an nơi đây tôi không hiểu biết lắm, nếu anh
cảm thấy được có người giúp anh chắn được lỗ thủng, cũng có thể lên
thôi.
Lưu Đại Hữu rút cổ, cười nói:
- Vậy thì thôi đi, tôi sợ hãi người ta đem tôi lên chắn lỗ thủng.
Mọi người bật cười, Lưu Đại Hữu tắt máy, ba người xuống xe, đi tới cửa biệt thự.
Đi qua ngã tư, cửa lớn màu xanh nhạt hiện trước mặt. Ở ngoài cửa có hai
người đang đứng, hình như chưa được phép cho vào. Trương Thúy nhìn tới,
nói:
- Khu trưởng Ngôn Thừa Binh cùng bí thư khu đảng ủy An Diệu Quốc.
Nói xong nàng lại giải thích:
- Lão thủ trưởng gặp người, câu hỏi ngạc nhiên cổ quái, cũng không phải
lần này anh vào thì lần sau được vào, nếu còn muốn đi vào, vẫn phải trả
lời câu hỏi. Nghe nói ngay cả Quốc chủ tịch cũng bị ăn bế môn canh.
Tần Mục vừa nghe, cười nói:
- Vị lão nhân gia này thật sự là thú vị, không gặp mặt ông ấy, thật sự làm lòng người tiếc nuối.
Ba người nói xong liền đi tới. Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc nhận
thức Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu, lại nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ,
đồng thời quay người lại, trên gương mặt vốn không chút biểu tình nhất
thời hiện lên ý cười.
Nhưng ý cười thoạt nhìn thật đông cứng, có một câu tục ngữ có thể hình dung, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trương Thúy là cán bộ mới điều tới, cùng hai người này vốn ngang vai
ngang vế, liền đi tới giới thiệu đôi bên quen biết lẫn nhau. Hai người
này đều nghe nói ba người đứng đầu khu Phổ Thượng là từ phương bắc điều
thẳng tới, tuy rằng nói là mạ vàng thật làm người có chút nghi hoặc,
nhưng khu Phổ Thượng là một địa phương không hề có tiền cảnh phát triển, ở trong này ngây ngốc một thời gian lại đi là chuyện bọn hắn thường
xuyên nhìn thấy, cho nên có chút không xem Tần Mục vào trong mắt. Tuổi
Tần Mục còn trẻ, vẻ mặt lại non nớt, rõ ràng là đến hỗn lý lịch, không
ai xem trọng hắn.
Hai người không thèm nhìn Tần Mục, lại hợp với ý của hắn. Hiện tại hai
mắt hắn tối đen, còn chưa hiểu rõ tình thế Phổ Thượng, càng muộn rơi vào tầm mắt người khác đối với hắn mới càng có lợi.
- Trương khu trưởng, hôm nay cô cũng có rảnh đến bái phỏng lão thủ
trưởng sao? Nghe nói hai ngày trước tiểu lâu Phổ Thượng lại bị vây
quanh, ngày thật khó qua đi?
Trên mặt Ngôn Thừa Binh lộ vẻ quan tâm giả dối, nói chuyện kẹp thương
đeo gậy, trực tiếp châm chọc Trương Thúy. Bọn hắn đã có tâm tư gồm thâu
khu Phổ Thượng, đối với Trương Thúy đương nhiên là không khách khí. Đối
với bọn rắn độc như vậy mà nói, năng lượng của nhóm người Tần Mục vẫn
còn rất thấp.
Trương Thúy nhấp môi, biểu hiện thật lưu loát:
- Nhân dân có ý tưởng, chúng tôi hoan nghênh bọn họ đến cơ quan làm việc khiếu nại, như vậy mới tỏ vẻ chúng ta dân chủ thôi, nếu chỉ một mặt
chèn ép, ngọn lửa đốt lên không phải người bình thường có thể dập tắt.
Trong lời nói của nàng mang theo ý tứ, Tần Mục như có suy nghĩ gì nhìn Ngôn Thừa Binh.
Ngôn Thừa Binh cười lạnh, quay người sang nơi khác. Bộ dáng của An Diệu
Quốc giống như quan chức mạ vàng, không tham dự trong lời tranh luận
này, chỉ nở nụ cười với ba người Tần Mục, đi theo Ngôn Thừa Binh về
hướng cửa lớn.
Tần Mục thấp giọng hỏi:
- Lão thủ trưởng làm như cuộc thi, mỗi người phát bài thi hay cùng nhau trả lời?
- Cùng nhau trả lời, chỉ cần lão thủ trưởng hài lòng thì có thể gặp mặt ông ấy.
Lưu Đại Hữu trả lời, Tần Mục gật gật đầu, cân nhắc lão thủ trưởng hi vọng nghe được đáp án gì.
Tới bảy giờ, từ cửa lớn nhìn vào trên lầu đã có người xuất hiện, là một
thanh niên mặc quân trang. Hắn cầm đồ vật gì trong tay, nói gì đó, mọi
người ngoài cửa nghe một trận tạp âm truyền ra từ máy điện tử cài bên
cửa.
Biểu tình của mọi người nhất thời khẩn trương, có thể gặp mặt lão thủ trưởng hay không phải xem câu hỏi như thế nào.
Mà vị này cũng thật kỳ quái, lẽ ra người già cần tu thân dưỡng tính thì
cần yên tĩnh càng tốt, nhưng ông lại thích cùng người khác nói chuyện
phiếm, đúng là một nhân vật kỳ dị.
Bên trong máy điện tử ồn ào vài tiếng, sau đó truyền ra một thanh âm già nua:
- Quân sự nước ta có địa vị gì trên thế giới?
Vấn đề này thật sắc bén, có ai không hi vọng quốc gia của mình mạnh mẽ.
Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc trả lời là hàng đầu thế giới, sau Mỹ
Nga. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhìn Tần Mục, cũng có đáp án như
vậy.
Tần Mục suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Luận thực lực quân đội, Trung Quốc có số lượng ưu thế hơn Mỹ Nga,
nhưng nếu nói thực lực tổng hợp, quốc nội trước mắt chỉ có trình độ
trung du trên thế giới, nhất là tin tức điện tử cùng kỹ thuật thao tác
vô tuyến, lạc hậu hơn trình độ thế giới một mảng lớn.
Tần Mục vừa nói xong, Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc liền lộ ra ánh
mắt khinh thường. Người trẻ tuổi này không biết thu liễm, đối mặt lão
thủ trưởng cũng dám nói như vậy, thật sự là mới ra đời không sợ hổ. Với
lời vừa rồi, mơ hồ có ý tứ miệt thị quân đội quốc gia, nói không chuẩn
hiện tại lão gia tử còn đang tức giận.
Bên trong máy điện tử trầm mặc hồi lâu, nói:
- Câu hỏi thứ hai, sau này thế giới chiến tranh, cần lấy phương hướng nghiên cứu gì nhất?