Thanh Quan

Chương 890: Chương 890: Bái phỏng lão thủ trưởng.




Ngày hôm sau Tần Mục dậy thật sớm, chỉ mới hơn năm giờ đã thay xong quần áo. Vân Băng mơ màng hỏi hắn đi đâu, hắn hôn trán nàng, nói mình cần ra ngoài một lát, tối sẽ trở về. Vân Băng còn buồn ngủ nên chỉ ậm ừ lại ngủ thiếp đi. Tần Mục giúp nàng đắp mền, sau đó rời khỏi biệt thự.

Vân Băng đã mua cho hắn chiếc Hồng Kỳ trong nước, Tần Mục lái xe, lấy ra bản đồ chuẩn bị sẵn tại sân bay, vừa quan sát đã thấy khu khai phát mà hắn phụ trách. Mảnh đất trên địa đồ màu xám, bộ dạng không hề phát triển. Nhìn những nơi khác trong bản đồ đủ màu sắc ký hiệu, trong lòng Tần Mục cảm thấy nhiệm vụ thật gian khổ. Hắn xem xét bản đồ cẩn thận, đem vị trí địa lý bốn phía nhìn kỹ lưỡng, càng xem càng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Phía nam khu khai phát Phổ Thượng là màu đỏ, đại biểu cho vị trí quân khu, ba phương hướng khác là màu xanh biếc. Tần Mục nhìn chú thích, cũng là ba khu khai phát khác. Khu khai phát Phổ Thượng nằm bên trong, bị bọn họ vây quanh. Sau khi xem kỹ bản đồ, trong lòng Tần Mục liền dâng lên một ý niệm.

Chỉ sợ khu khai phát này không thể thực hành không chỉ vì vấn đề của quân khu cùng vị lão thủ trưởng kia, mà do ba khu khai phát còn lại cũng không khai thông. Ai cũng muốn địa bàn của mình lớn hơn một chút, nếu khu Phổ Thượng xây dựng lên, sẽ ngăn cản ba khu khác mở rộng địa bàn, đây là điều mà ba khu trưởng khác không thích nhìn thấy. Chỉ cần sự tình bị kéo dài như vậy, sớm hay muộn có một ngày khu Phổ Thượng sẽ bị ba khu còn lại chia cắt sạch sẽ. Về phần lão thủ trưởng, đến lúc đó lưu lại cho hắn một mảng lớn nguyên nước nguyên vị là được, lão thủ trưởng cũng không phải nhân vật trường sinh bất lão.

Tập tính cuộc sống của người Châu Nghiễm thích sống về đêm, ba bốn giờ sáng mới đi ngủ. Cho nên khi Tần Mục lái xe đi tới bên cạnh khu Phổ Thượng, trên đường cơ hồ không thấy bóng người nào. Hắn châm điếu thuốc, nhìn phiến đất lớn trước mặt, không hề có chút dấu hiệu khai phát, cũng không hề có vẻ là đồng ruộng, cả một mảnh đất lớn như vậy bị bỏ hoang vu, làm trong lòng hắn xót ruột, thật sự là lãng phí tài nguyên.

Bước lên mảnh đất có vẻ cứng rắn, Tần Mục chậm rãi đi tới, trên đường chứng kiến có người bày quầy hàng vỉa hè, hắn tùy ý tìm một quán sủi cảo, gọi một bát, hỏi thăm chủ quầy tình huống chung quanh.

Vừa nghe Tần Mục dùng khẩu âm phương bắc nói chuyện, chủ quầy như nhìn thấy được người thân. Sớm như vậy đi ra ăn điểm tâm, tuyệt đối không phải người địa phương Châu Nghiễm, cho nên hắn nhìn thấy không có khách đến, liền bắt chuyện với Tần Mục.

Câu hỏi của Tần Mục thật kỹ xảo, cho nên không bao lâu hắn đã thăm dò cách nói chuyện dân gian về khu Phổ Thượng. Nguyên việc bồi thường khu đất này làm cư dân không hài lòng, cho nên luôn bị kéo dài. Dùng cách nói của chủ quầy, khu vực này đã sớm không làm ruộng, người địa phương Châu Nghiễm đã ra kinh doanh buôn bán, hoặc ra nước ngoài, mà những người đã giàu sớm kia cùng người địa phương không ai xem khu vực này đặt vào trong mắt.

- Một mảnh đất thật tốt ah.

Chủ quầy nói xong câu đó lại tự bận việc của mình.

Bồi thường cùng bị bồi thường là vấn đề vĩnh viễn không thể điều hòa, đây là mâu thuẫn của bên có tài sản cùng bên thu mua tài sản, vấn đề này cũng không ai có thể giải quyết. Tần Mục khẽ cười, nếu là do dân cư bản địa cố tình gây sự, thì thật sự không thể nào nói nổi, nếu quả thật do bồi thường quá ít, bên trong khẳng định có không ít sự tình. Vấn đề hiện tại là sự kiện này có nên tra xét hay không, mà tra xét như thế nào, bắt đầu từ nơi đâu.

Tần Mục ăn xong lại đi tiếp, giờ phút này đã có người ra đường, nhưng Tần Mục phỏng chừng đại bộ phận chỉ là người đi chơi đêm về. Lúc này di động của Tần Mục vang lên, là Lưu Đại Hữu gọi tới. Nguyên lai Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đang ở một tiểu lâu gần đó, hai người đi ra ăn điểm tâm sáng, từ xa nhìn thấy thân ảnh Tần Mục liền gọi điện thoại cho hắn.

Tần Mục nhìn thấy hai người, cười nói:

- Hai người ăn trước, tôi đi dạo, lát nữa chúng ta gặp mặt trong tiểu lâu, đi cùng tôi bái phỏng vị lão thủ trưởng kia.

Lưu Đại Hữu vừa nghe, cười khổ nói:

- Tần bí thư, lão nhân gia thật khó thăm hỏi, vào cửa phải trả lời ba vấn đề, không trả lời được sẽ không cho vào.

Tần Mục cười nói:

- Là một lão nhân gia thú vị, không giống như một số người, nếu không có cấp bậc sẽ không vào được.

Lưu Đại Hữu cũng cười, nói:

- Dù sao tôi cùng Trương khu trưởng bị ăn bế môn canh rồi, nếu ngài muốn đi thì chúng tôi theo ngài đi thôi.

Mơ hồ nghe được tiếng mắng của Trương Thúy truyền đến, xem ra là từ “Trương khu trưởng” làm xúc động thần kinh của Trương Thúy.

Có hai người Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu, Tần Mục rất có lòng tin đánh ra một mảnh thiên địa thuộc về mình.

Chờ hai người ăn xong, Tần Mục gặp họ, cùng lái xe đi về chỗ lão thủ trưởng. Trương Thúy giới thiệu cho Tần Mục nghe qua tư liệu về lão nhân gia, ông giải chức ở quân khu Châu Nghiễm về hưu, ở bên kia có mạng lưới quan hệ rất lớn, ngay cả tư lệnh viên hiện tại của quân khu thấy lão thủ trưởng cũng phi thường tôn kính, nơi này thật không có mấy người dám gọi nhịp với ông.

Tần Mục cười nói:

- Nói trắng ra là, đó là một khối đá già lão, dùng được thì có thể trở thành nền tốt cho mình, dùng không được biến thành khối đá ngăn chặn cứng ngắc đường đi của mình, có phải là ý tứ này hay không?

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy nhất thời ngạc nhiên, có gan đánh giá lão thủ trưởng như vậy, chỉ sợ Tần Mục là người đầu tiên. Nhưng khi ngẫm lại, hai người là dòng chính tuyệt đối của Tần Mục, Tần Mục nói vậy là vì ở trước mặt người một nhà, nếu đưa ra bên ngoài, Tần Mục quả quyết sẽ không càn rỡ như vậy. Những lời này của Tần Mục làm vợ chồng Lưu Đại Hữu cảm thấy thật tri kỷ, có đôi khi lãnh đạo không nhất định dựa vào khích lệ mới làm thuộc hạ trung tâm, chân chính trung tâm là quyết định bởi mị lực cá nhân của lãnh đạo.

Một con đường nhỏ xuất hiện cạnh đường lớn, xuất hiện nơi này có vẻ vô cùng đột ngột. Lưu Đại Hữu cho xe rẽ qua, hàng cây xanh hai bên nhất thời làm con đường nhỏ tràn ngập khí tức mát mẻ. Tần Mục gật đầu nói:

- Vị lão thủ trưởng này cũng là một nhân vật biết dưỡng sinh. Thanh thanh thôn biên liễu, hơn hẳn Quảng Hàn cung, thật lịch sự tao nhã.

Xe đi về phía trước không xa, từ trong bóng cây hiện ra một tiểu biệt thự tràn ngập phong cách kiến trúc phương nam tạo hình độc đáo.

Tần Mục cho Lưu Đại Hữu dừng xe, chứng kiến có chiếc xe còn đến sớm hơn mình.

Dương Thúy đã thăm dò xong tình huống nơi này, thấp giọng nói:

- Là xe của khu trưởng Ngôn Thừa Binh khu Hoàng Dương.

Khu Hoàng Dương nằm phía bắc khu Phổ Thượng, là một trong bốn khu khai phát. Trương Thúy hừ một tiếng, nói:

- Ngôn Thừa Binh dã tâm còn lớn, luôn muốn chạy quan hệ với lão thủ trưởng, muốn đem khu Phổ Thượng sát nhập khu Hoàng Dương. Hừ, cũng không chịu động não, một khu trưởng quản hai khu khai phát, thành phố cho phép hắn làm như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.