Thanh Quan

Chương 678: Chương 678: Chặn đánh Tần Mục




Tuy thời gian này Quách Thiếu Đình có chút rèn luyện, nhưng tính nết công tử thủ đô vẫn còn lưu lại, hơn nữa Cố Ngọc Trữ lại xinh đẹp, tuy hắn không phạm sai lầm trên nguyên tắc nhưng vẫn luôn mang theo khẩu khí khoe khoang. Hắn thấy hai người không yên, rót chén rượu lớn tiếng nói:

- Hai người sợ cái rắm, chủ nhiệm của hai người hậu trường cứng rắn, lúc trước tôi bài cổ tay với hắn, cũng phải thất bại thôi. Ở trên đời này chỉ có hắn chiếm lợi, làm gì có đạo lý ai làm hắn có hại.

Thân phận bối cảnh của Quách Thiếu Đình, chính Cố Ngọc Trữ cũng biết một phần. Nghe Quách Thiếu Đình nói như thế, trong lòng liền mơ hồ đoán được cấp bậc của Tần Mục mạnh yếu ra sao, chậm rãi cười, nhìn Ngô Phượng Hà ra dấu bằng mắt, lại cười cụng chén với Quách Thiếu Đình.

Ở Cửu Giang, Tần Mục lại nhận được điện thoại của Âu Quan Tiến, trong điện thoại xin lỗi chuyện xảy ra đêm đó, hơn nữa mời Tần Mục tối ra gặp mặt. Kỳ thật Tần Mục đã chỉ điểm thật rõ ràng, chuyện Cao Bằng hắn sẽ không nhúng tay vào, Âu Quan Tiến mời hắn cũng muốn cự tuyệt, không nghĩ tới vị tam ca kia, ám chỉ như vậy còn không hiểu, còn muốn đến chắp nối với mình.

Hiện tại Tần Mục lưu ở Cửu Giang có không ít người đang nhìn hắn chăm chú, chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung kỳ thật không thể trách Tần Mục, bất kỳ là thiếu gia nhà ai tại thủ đô đến nơi này, không la hét bắt người chuyện cũng không thể giải quyết. Nhưng chuyện này còn chưa trôi qua, Âu Quan Tiến lại bày ra tư thế như thế, nếu rơi vào trong mắt người có ý chí, chỉ sợ sẽ bị ra tiếng gió.

- Tam ca, không phải lão bát này không cho anh mặt mũi, anh có biết đang ở trên đầu sóng ngọn gió tối kỵ nhất là rêu rao, tôi nghĩ chuyện hôm nay coi như xong đi.

Thanh âm Tần Mục vẫn bình tĩnh nói.

Âu Quan Tiến nghe xong liền buồn bực, lần này ủy thác hắn chính là lão tổng của hai mặt tiền cử hàng trong đại thương trường lớn nhất Cửu Giang, tuy rằng thế lực trong thế giới ngầm Cửu Giang là chuyện trong quá khứ, nhưng đó chính là Đức gia! Nhưng Tần Mục là quan, bọn hắn là tặc, Âu Quan Tiến bị kẹp ở giữa cả hai bên đều không thể lấy lòng, nghe thanh âm Tần Mục không mang theo chút tia cảm tình nào, hắn biết Tần Mục đã tức giận, chỉ đành cười khổ nói:

- Ai bảo người ta là ông chủ mặt tiền cửa hàng trong thương trường đâu, chỉ giúp hắn hỏi một câu mà thôi. Được, tôi nghĩ phải quay về bên chỗ ông ngoại rồi chúng ta gặp mặt đi, ở trong này tôi luôn có cảm giác có con dao treo trên đầu của tôi đâu.

Có thể làm một thương nhân tinh anh thốt ra lời tự giễu như vậy, Tần Mục cũng hiểu được Âu Quan Tiến bị người ép lên Lương Sơn, ngữ khí liền dịu xuống, cười nói:

- Vậy thật tốt lắm, hai năm qua chưa từng cùng tam ca uống rượu một trận, còn không biết tửu lượng tam ca như thế nào.

Âu Quan Tiến xấu hổ cười, vừa muốn tiến tới gần với Tần Mục lại e ngại làm hắn phản cảm, tâm tư chợt động nhớ tới tin tức mới nghe được lúc buổi chiều, liền nói:

- Lão bát, nhắc nhở cậu, nghe nói trong thành ủy kéo được một nhà máy sản xuất thiết bị điện tử cỡ lớn của Mỹ đến đầu tư, hơn nữa bên kia còn nói rõ sẽ phái hai người bên thành ủy đến phụ trách kế hoạch này, nếu cậu muốn động, tốt nhất nên kiềm chế một chút.

Tin tức này cũng rất trọng yếu, Tần Mục cảm kích nói:

- Tam ca, cảm ơn anh, nếu trong mua bán của anh có liên hệ gì với công nghệ cao của Mỹ, tôi giới thiệu cho anh.

Những lời này nói ra thật sự chân tình, Âu Quan Tiến nhất thời mừng rỡ, nhưng ngoài miệng ha ha cười nói:

- Thôi đi, làm tốt chức quan của cậu đi, nếu tôi có gì cần trực tiếp đi tìm mợ, còn cần cậu lên tiếng sao. Hừ, mợ đã tặng tôi một chiếc xe thể thao Ferrari đời mới, hâm mộ chết cậu!

Nói xong hắn cúp điện thoại.

Tần Mục cầm điện thoại sững sờ, mẹ của hắn vì lấy lòng đại cô cùng tiểu cô đúng thật là dốc hết sức ah.

Âu Quan Tiến cúp điện thoại, tâm tình thật tốt, có lời hứa hẹn của Tần Mục cho dù hắn phải buông tha toàn bộ cơ nghiệp trong Cửu Giang vẫn có thể xoay người trong nháy mắt, đương nhiên không cần cấp mặt mũi cho Đức gia, gọi điện thoại đi qua trực tiếp nói với Tây Môn Nhạn, nếu còn có ý định chạy cửa sau với Tần Mục thì ngừng lại đi, hơn nữa báo cho nàng, tốt nhất dựa theo lời Tần Mục nói đi làm, Tần chủ nhiệm kia chính là kẻ lòng dạ độc ác, lúc trước từng có một ban lãnh đạo một thị trấn bị Tần Mục thay đổi toàn bộ, chỉ nhắc tới kẻ ăn đạn cũng đã có ba bốn người.

Mặc dù tin tức của Âu Quan Tiến là tin vỉa hè, nhưng rơi vào tai Tây Môn Nhạn lại khác hẳn. Đây có phải nói rõ, Tần Mục thích tá ma giết lừa? Nàng vội vàng dùng giọng điệu nũng nịu hỏi thăm Tần Mục có sở thích gì đặc thù hay không, Âu Quan Tiến cười hăng hắc vài tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng tiếng cười kia thật có chút hương vị, Tây Môn Nhạn nhất thời đỏ mặt, oán hận ném di động xuống đất.

Lúc này Tần Mục đang lâm vào trầm tư, nếu hắn muốn làm ra động tĩnh trong Cửu Giang, chẳng những thành ủy sẽ ngồi không yên, có chút người nào cũng sẽ không cam chịu xem cuộc vui, sẽ hóa trang lên sân khấu biểu diễn một phen. Kỹ thuật sản xuất thiết bị điện tử Mỹ kia, luôn là kỹ thuật mà quốc nội bức thiết muốn lấy được, chỉ cần có thể đến quốc nội đầu tư xây hãng, sẽ đạt được kỹ thuật ủng hộ. Tuy rằng loại kỹ thuật kia ở Mỹ chỉ là nhị tam lưu, nhưng đối với quốc nội mà nói vô luận là kỹ thuật xấu hay tốt, chỉ cần mạnh hơn trình độ quốc nội hiện giờ, đều có thể lấy về, ít nhất có thể cung cấp ý nghĩ đại khái cho quốc gia, thậm chí gia tăng thời gian cải cách, giảm bớt thật nhiều nhân lực vật lực.

- Có chút không dễ làm ah.

Tần Mục xoa trán nói. Hắn biết gặp phải lực cản, nhưng hiện tại tổ hiệp tra chỉ thoáng lộ ra chút dấu vết đã bắt đầu bị tăng cường cản trở, nếu Tần Mục lại trưng dụng chiêu bài của tập đoàn Hoa Hạ đến quốc nội đầu tư, tuy rằng chưa chắc đã thua, nhưng về sau có một số việc làm không được thoải mái, lời nói trong chính đàn sẽ bị xem nhẹ.

Nếu người ta thành công trong sự kiện đầu tư lần này, Tần Mục sẽ không thể lật ngược Cửu Giang, ám chỉ với Phó Ngọc Bình sẽ tan thành bọt nước, nói không chuẩn còn bị phản ứng ngược lại. Hiện tại Phó Ngọc Bình luôn không liên hệ với hắn, có lẽ đã nghe được tin tức này, đang duy trì thái độ xem chừng. Nếu Tần Mục có thể đem chuyện này trừ khử trong vô hình, vậy Phó Ngọc Bình tuyệt đối sẽ không cam chịu tịch mịch, sẽ phải ra chút khí lực mới xong.

Đồng minh kia vẫn đang duy trì thái độ hoài nghi thôi.

Tần Mục nghĩ đến đây, liền nghe được tiếng gõ cửa. Hắn lên tiếng mời vào, nhìn thấy Hoàng Đào Ba có chút do dự đi tới.

Trên mặt Tần Mục lập tức mỉm cười, nói:

- Đồng chí Đào Ba sao, ngồi ngồi đi, hôm nay lên núi thật khổ cực.

Hoàng Đào Ba không ngớt lời khách sáo, cẩn thận ngồi xuống sô pha. Nhưng tư thế ngồi đã khác, chỉ dùng nửa mông, quả nhiên là biểu hiện của hạ cấp gặp thượng cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.