Nhưng vì sao miệng của hắn lại tiện như vậy, người ta chịu đền tiền, đã
cầm tiền miệng còn trào phúng, lần này xem như chọc phải mông lão hổ đi? Chẳng những là lão hổ, còn là lão hổ mà khắp Cửu Giang không ai dám
chọc tới, lần này xem còn biện pháp thu xếp cục diện nữa hay sao?
Nếu Chu Chí Quân đã đem lời nói thẳng thắn như vậy, Thạch Trường Nhạc đã hiểu được có nói thêm cũng vô dụng. Hắn lấy thuốc lá mời Chu Chí Quân,
bị người cự tuyệt, tự mình châm điếu thuốc, rít sâu một hơi, hỏi:
- Chu thiếu tá, ngài nói chuyện này phải giải quyết thế nào đây? Cứ mãi treo như vậy thật ảnh hưởng đoàn kết cùng yên ổn.
Chu Chí Quân cười, hỏi ngược lại:
- Muốn tôi nói sao?
Thạch Trường Nhạc buồn bực gật đầu, Chu Chí Quân đã nói đến mức như vậy, thành ủy Cửu Giang còn xuất ra được thái độ gì mà người ta không hài
lòng vẫn có thể phủ định hết thảy, rõ ràng vò đã mẻ lại sứt, hắn cũng
không tin bên quân khu không hề cảm nhận được áp lực gì đi?
Chu Chí Quân đi qua lại vài lần, dừng lại mỉm cười. Thạch Trường Nhạc
nhìn thấy nụ cười của hắn chợt dựng tóc gáy, lúc này Chu Chí Quân trầm
ngâm nói:
- Tôi xem không bằng như vậy đi, ông quay về nói với người phụ trách
Thủy Thượng Hoàng Cung một tiếng, để cho hắn đem chỗ kia sửa chữa lại
một lần, chúng tôi sẽ tiến hành diễn tập thêm lần nữa, chuyện này xem
như xong.
Tiếp tục tiến hành thêm một lần diễn tập? Nói trắng ra là muốn đập phá
thêm một lần? Thạch Trường Nhạc cảm thấy như trời muốn sụp xuống, khiến
cho hắn không cách nào phân biệt được đông tây nam bắc. Chuyện này có
bao nhiêu cừu hận ah, trang hoàng một Thủy Thượng Hoàng Cung nếu không
bỏ ra cả triệu đồng thì sao sửa chữa, mà sửa xong rồi lại bị đập phá
thêm lần nữa hay sao?
Lời “đề nghị” này làm sắc mặt Thạch Trường Nhạc tối đen, căm giận đứng lên nói:
- Chu thiếu tá, anh làm vậy là phạm sai lầm, anh không xem ban lãnh đạo Cửu Giang vào trong mắt!
Chu Chí Quân trực tiếp khoát tay nói:
- Cảnh vệ viên, tiễn khách!
Thạch Trường Nhạc còn định nói chuyện, vị sĩ quan lái xe đã đi vào, bộ
dáng muốn kéo hắn đi ra ngoài. Thạch Trường Nhạc tuy bị á khẩu, nhưng
nếu thật sự bị người đánh văng ra, vậy hắn cũng không cần mặt mũi, trực
tiếp giẫm luôn dưới chân cho xong.
Hắn hung hăng hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, quay đầu rời đi. Đợi khi ra
khỏi quân khu, Thạch Trường Nhạc vỗ đùi, không chút hình tượng kêu lên:
- Hồng Văn Huy, ông nhìn xem ông cấp cho lão tử chuyện gì đây!
Giận thì giận nhưng Thạch Trường Nhạc không dám chậm trễ, trực tiếp đi
về đại viện thành ủy. Chuyện này phải hội báo với bí thư thành ủy, cho
tới nay quân khu vẫn luôn thân thiện với Cửu Giang, lần này đột nhiên
trở mặt, vấn đề bên trong một cục trưởng cục công an thành phố như hắn
không đủ khả năng gánh vác.
Đợi sau khi Thạch Trường Nhạc rời khỏi, Chu Chí Quân nhìn sang bên lều trại kế bên kêu lên:
- Hàn giáo quan, hiện tại cô hài lòng đi, có phải nên cho đám tiểu tử kia đi học rồi không?
Hàn Tuyết Lăng đẩy mành, híp mắt cười nói:
- Chu đại ca, nhìn xem anh kia, không phải là cầm lông gà xem như lệnh
tiễn hay sao? Tôi nào có nói không huấn luyện đám lính kia, tôi đã cho
họ chạy việt dã mỗi ngày, chính là vì đặt nền móng cho công việc tiếp
theo sau đâu.
Chu Chí Quân há hốc mồm, chắt lưỡi nói:
- Chạy mười cây số mà nói là đặt nền móng, tôi bắt đầu chờ mong lịch huấn luyện của cô rồi đó.
Hàn Tuyết Lăng cười nói:
- Nếu Chu đại ca nguyện ý cũng cùng tham gia đi, đến lúc đó tôi chăm sóc đặc biệt cho anh.
Sĩ quan phụ tá đứng ở cửa bật cười, Chu Chí Quân trừng mắt nói:
- Tiểu tử, lão tử phải thêm bữa, cậu theo tôi cùng ăn. Tôi nhớ được lão
gia tử nhà tôi nói cái gì mà một mình vui không bằng cái gì vui đấy!
- Một mình vui không bằng mọi người cùng vui!
Hàn Tuyết Lăng che miệng bật cười.
Tin tức bên quân khu được Hàn Tuyết Lăng báo cho Tần Mục, làm hắn bật
cười. Hắn thật không ngờ Hàn Tuyết Lăng cùng Chu Chí Quân lại làm như
vậy, thậm chí còn kinh động cả Chu quân trưởng, còn đưa lên tới cả tổng
tham.
Nhưng nếu như thế ánh mắt Cửu Giang sẽ bị quân khu hấp dẫn không ít, chỉ sợ ban lãnh đạo đều bạc đầu, hoàn toàn thích hợp cho Tần Mục phát động
thêm một bước.
Tới buổi chiều, Ngô Phượng Hà cùng Cố Ngọc Trữ đã truyền về tin tức,
thông qua thủ đoạn cùng thân phận của Quách Thiếu Đình, bọn họ trực tiếp xin phép tỉnh ủy điều đến một nhóm đặc công hiệp trợ điều tra, hơn nữa
thông báo sự kiện của Cao Bằng đã có phát triển mới. Trải qua cuộc nói
chuyện với Cao Bằng thì biết được, ba đội thi công không phải do Cao
Bằng thông báo tuyển dụng, mà là bỏ phiếu tuyển chọn trong buổi họp
thường ủy. Trong đó chỉ có một mình Cao Bằng bỏ phiếu phản đối quyết
định tuyển chọn kia.
Sự tình phải nhắc tới bản ghi chép kèm theo trong buổi họp hôm đó. Bản
ghi chép kia đã bị bí thư huyện ủy hạ lệnh tiêu hủy trước khi sự kiện
Cao Bằng phát sinh. Nhưng thư ký trưởng tuy lấy ra bản chính lại tự mình lưu lại một bản sao. Mà thư ký trưởng kia ở bên ngoài có một một tiểu
tình nhân, mà tiểu tình nhân kia thật không ngờ chính là cháu gái của
Phùng Thiệu Nguyên.
Những trùng hợp liên tiếp sinh ra, bị chấn nhiếp bởi tổ hiệp tra, phòng
đốc tra, tiểu thư ký nhận được hứa hẹn sẽ không truy cứu, đem phần văn
kiện bản sao cung cấp ra. Cố Ngọc Trữ cảm thấy sự tình diễn biến có chút kỳ lạ, nhanh chóng gọi điện cho Tần Mục xin chỉ thị mới.
Tần Mục nghe được kết quả này, phải thầm than sự tình quá khéo, nhưng
hắn cũng không chỉ cảm thán, yêu cầu Cố Ngọc Trữ nhất định phải nắm giữ
chứng cớ xác thực mới có thể nói chuyện với ban lãnh đạo huyện Bình
Triêu. Trong lời nói mang theo một ít ngữ khí như đã sớm biết sẽ như
vậy, cũng làm cho Cố Ngọc Trữ hiểu được Tần Mục không những muốn giúp
Cao Bằng lật lại bản án, thậm chí còn muốn đem ban lãnh đạo huyện Bình
Triêu thay đổi máu một lần.
Tổ hiệp tra đi qua nhiều tỉnh thành, vì sao lại nhất định muốn nắm bắt
một huyện Bình Triêu nho nhỏ khai đao, điều này làm hai người Cố Ngọc
Trữ sản sinh một ít liên tưởng thú vị, đầu tiên ánh mắt lập tức đặt lên
con đê sông tại Bình Triêu. Ngoại trừ đê sông, còn có điều gì có thể
khiến các đại lão thủ đô đặc biệt thành lập một tổ hiệp tra phái xuống
dưới? Từ khi lập nước tới nay chưa từng nghe nói có bộ môn đặc thù này
đâu.
Nghĩ đến đây Cố Ngọc Trữ cùng Ngô Phượng Hà lại tiến hành một lần mật
đàm, vào buổi tối chiêu đãi Quách Thiếu Đình. Quách Thiếu Đình nhận thức Cố Ngọc Trữ, đêm đó uống hơi nhiều, lộ tin tức cho hai người, chỉ sợ
không riêng Bình Triêu, ngay cả Cửu Giang cũng không được an bình.
Những lời này vừa ra, khiến hai người tuôn mồ hôi lạnh. Động Bình Triêu
thì còn nói qua được, nhưng nếu động Cửu Giang, chỉ sợ sẽ chạm tới thần
kinh chút người nào trong tỉnh ủy. Hai người vốn đến để mạ vàng, tuy
rằng Ngô Phượng Hà lâm trận phản chiến khuynh hướng Tần Mục, nhưng thật
không ngờ có thể làm ra trận lớn như vậy, trong khoảnh khắc tâm tư liền
rối loạn.