Ngay cả lời nói tránh hiềm nghi mà anh em họ trong nhà cũng phải nói ra, khiến chân mày Âu Quan Tiến càng cau chặt lại.
Trong lòng Âu Quan Tiến thật phức tạp, sau khi cúp điện thoại bắt đầu
nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi mẹ con Tần Mục đi vào Tần gia. Không nhắc tới cha con Cao Phái điều động trong phạm vi lớn, chỉ nói
trong những công tử thủ đô, tên của Tần Mục liên tục được nhắc tới. Nhìn từng bước Tần Mục đi qua, lần nào cũng hung hiểm vạn phần đi qua cầu
độc mộc tiến về phía trước, hiện giờ đi vào Cửu Giang, lại gặp phải
chuyện ở Thủy Thượng Hoàng Cung, mục đích tuyệt đối là không đơn thuần.
Nghĩ tới đây Âu Quan Tiến cũng ngồi không yên, gọi điện cho Tần Trữ, nói bóng nói gió hỏi thăm có phải Ông Văn Hoa cùng Tần Mục có xảy ra chuyện gì hay không. Tần Trữ đã nhận được tin tức từ chỗ lão gia tử, dặn Tần
gia phải chú ý công việc làm ăn bên Cửu Giang, cũng không nghe nói Tần
Mục có động tĩnh gì. Âu Quan Tiến vừa nghe, càng cảm thấy không yên ổn,
lại không cách nào liên lạc với Cao Bằng, trong lòng không ngừng rối
loạn nghi hoặc không thôi.
Còn đang rối rắm, Tây Môn Nhạn gọi điện thoại tới. Đối với nữ giám đốc
trẻ tuổi giỏi giang kia, Âu Quan Tiến đã tiếp xúc qua vài lần, nếu nói
hắn không có ý nghĩ gì đó là không có khả năng, nghe được Tây Môn Nhạn
nói buổi tối muốn mời mình gặp mặt, lập tức đáp ứng. Sau khi cúp điện
thoại Âu Quan Tiến đã không còn buồn bực, tâm tình rộng thoáng ngâm nga
vài câu. Có câu nói trong nhà cờ đỏ không ngã bên ngoài cờ màu phiêu
phiêu, hắn đã sớm muốn nếm thử hương vị của Tây Môn Nhạn. Hắn thật không tin từ trong hắc đạo lăn ra còn có trong sạch thanh thuần, Tây Môn Nhạn chưa từng có sắc mặt tốt với hắn, chỉ sợ là vì treo cao khẩu vị của hắn mà thôi đi.
Tây Môn Nhạn nghe ra được ngữ khí của Âu Quan Tiến làm nàng vô cùng chán ghét, trong lòng vô ý thức hiện ra hình ảnh của Tần Mục. Cho dù thủ
đoạn của hắn làm cho Đức gia cùng nàng cảm giác âm trầm, nhưng khi tiếp
xúc với nàng, Tần Mục chưa từng tỏ vẻ có chút hứng thú nào đối với thân
thể của nàng, thậm chí từ trong mắt hắn nàng chưa từng nhìn thấy có chút ham muốn khác.
Thế lực ngầm của Đức gia phải chịu khổ sở, mà đối đầu của bọn họ, cục
trưởng cục công an thành phố Thạch Trường Nhạc càng thêm khó chịu. Hôm
nay hắn nhận được điện thoại của Hồng Văn Huy thúc giục, lại phải ôm uất ức quay lại quân khu Ký Nam. Lần này hắn cũng không đón nhận bộ mặt
lạnh lùng của binh lính gác cổng, trực tiếp lấy ra một phần văn kiện
“Điều lệ hỗ trợ lẫn nhau giữa bộ đội quân khu cùng thành thị”, dùng lý
do hiệp trợ địa phương yêu cầu gặp mặt quan chỉ huy cuộc diễn tập mấy
ngày trước trên Thủy Thượng Hoàng Cung.
Chuyện của Thủy Thượng Hoàng Cung càng kéo dài càng bất lợi đối với ban
lãnh đạo Cửu Giang. Có thêm tôn đại thần như Tần Mục, hắn còn là đương
sự trong sự kiện Thủy Thượng Hoàng Cung, nếu thành ủy còn chưa thể nhanh chóng đạt thành nhất trí với quân khu, điều này dừng trong mắt Tần Mục
đây chính là biểu hiện năng lực công tác không tốt, người khác thì khó
mà nói, nhưng Thạch Trường Nhạc tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào,
người đón pháo đầu tiên là hắn, cũng không thể trách hắn phải vội vã như vậy.
Thái độ bên quân khu rất tốt, không bao lâu đã có người lái xe Jeep chạy tới cổng, trực tiếp đón Thạch Trường Nhạc đi vào. Đây không phải lần
đầu Thạch Trường Nhạc đến quân khu, vài lần trước đi tới tâm tình khác
hẳn với lần này. Hôm nay hắn không có tâm trạng nhìn binh lính huấn
luyện, thầm nghĩ nhanh chóng gặp mặt người phụ trách, đem sự kiện Thủy
Thượng Hoàng Cung giải quyết, chuyện tiền bạc có Hồng Văn Huy lo lắng,
dù sao chính quân khu cũng không muốn đem chuyện này nhiệt náo quá lớn
hơn đi!
Xe Jeep đưa Thạch Trường Nhạc đi tới trước một lối vào quân doanh, tài
xế nhìn Thạch Trường Nhạc ra dấu ý bảo người phụ trách đang ở trong đó.
Thạch Trường Nhạc mang theo nghi hoặc đi tới cửa, sĩ quan giúp hắn vén
mành, một quan quân hơn ba mươi tuổi thần sắc nghiêm túc nhìn lên Thạch
Trường Nhạc.
Trong lòng Thạch Trường Nhạc dao động, mỗi khi đến quân khu hắn không
cách nào bày tỏ được năng lực của mình, mỗi khi đi vào luôn có một cỗ
không khí áp lực quanh quẩn trong người hắn. Quan quân kia đứng lên, đi
tới trước mặt Thạch Trường Nhạc vươn tay nói:
- Thạch cục trưởng, chào ngài, tôi là quan chỉ huy tiểu đội diễn tập chống khủng bố, tôi tên Chu Chí Quân.
Thạch Trường Nhạc rùng mình, vội vàng cười nói:
- Chào ngài chào ngài.
Bên quân khu Ký Nam bỏ mặc thành ủy Cửu Giang đã mấy ngày, quả thật có
đem tin tức đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung truyền lên tổng tham. Nhưng
tự mình đi đập phá kiến trúc địa phương nếu bày ra ngoài, tuy Chu quân
trưởng không có việc gì nhưng Chu Chí Quân khẳng định phải gánh một ít
lỗi, cho nên khi đăng báo lên trên lấy danh nghĩa Cửu Giang phát hiện tổ chức hắc đạo, tiểu đội hành động chống khủng bố đặc biệt ngăn cản một
nhóm cướp tàn nhẫn ngay trên Thủy Thượng Hoàng Cung, bởi vì phải bảo đảm an ninh cho quần chúng nên cùng tên cướp đối chiến, thành công bắt được mấy tên cướp, hơn nữa xin phép tổng tham phê chuẩn cho quân khu Ký Nam
tham dự công tác duy trì trị an cho thành phố Cửu Giang.
Đối với câu xin phép cuối cùng tổng tham đã bác bỏ, nhưng đã chấp nhận
lời trình bày trước đó, phê chỉ thị lần sau không được viện dẫn lý do
này nữa. Nhưng loại tin tức bên trong quân đội thế này sẽ không rơi vào
trong tai thành ủy Cửu Giang.
Cho nên sau khi nghe được mục đích Thạch Trường Nhạc đến quân khu, Chu Chí Quân mỉm cười cứng rắn nói:
- Thạch cục trưởng, không phải tôi không cho ông mặt mũi, mà là mặt mũi
của tôi chẳng ai cấp. Chu Chí Quân này là người tham gia quân ngũ, không có văn hóa gì, nói chuyện thô lỗ, nhưng khuôn mặt này là lão tử của tôi cấp cho, ngoại trừ cha tôi ra, người bên ngoài còn dùng sức tát lên mặt tôi, ông nói nên làm cái gì bây giờ?
Thạch Trường Nhạc nghe xong lời nói của Chu Chí Quân, sắc mặt nhất thời
suy sụp. Chu Chí Quân đứng dậy, đi qua lại vài bước, còn nói thêm:
- Mặt của tôi kỳ thật cũng không đáng giá như vậy. Nhưng quân trưởng của chúng tôi, cũng chính là cha tôi phải đem mặt mũi đi qua thủ đô mời đến giáo quan đặc chủng binh, nào ngờ xảy ra chuyện này khiến người tức
giận quay về thủ đô, chuyện này thật sự là không biết phải làm sao đây.
Vị giáo quan kia là át chủ bài cho quân khu chúng tôi có thể đi tham dự
đại hội luyện binh cả nước sắp tới, hiện tại người giận đi rồi, một nhóm binh sĩ đang kêu gào đòi cha tôi đi tìm người trở về đâu.
Lúc này Thạch Trường Nhạc mới biết vị quan quân trước mặt chính là công
tử của quân trưởng quân khu Ký Nam, trong lòng chỉ hận lập tức quay về
Thủy Thượng Hoàng Cung đập chết tên quản lý kia. Nói thử xem là chuyện
gì chứ, chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung đắt giá xa hoa cũng không thành
vấn đề, đồ vật đáng giá cũng không sao, Tần Mục chịu bồi thường cho các
người cũng không có gì quá mức.