Thanh Quan

Chương 964: Chương 964: Chỉ có thể cầu hoà. (1)




Hắn vội vàng nói cám ơn, cũng không quay đầu lại, vội vàng lao ra ngoài trời mưa.

Những người khác, giống như không có ai biết Tần Mục, Tần Mục cười nói với Giản Đan Bình:

- Giản tiểu thư, Dương nhị thiếu với tôi cũng là chỗ quen biết đã lâu, hắn không nhắc tới tôi sao?

Giản Đan Bình quay đầu lại, thấy Tần Mục cười sảng lãng, thoáng hoảng hốt, nụ cười cũng có vẻ mất tự nhiên, nói:

- Vậy sao? Tôi thật sự chưa nghe nói. Tần Mục, cái tên này rất xa lạ.

Tần Mục cười ha ha nói:

- Hôn sự của tam công chúa Dương gia, tôi còn là nguyệt lão, nếu Giản tiểu thư gọi điện cho nhị thiếu, nói tôi ở Cửu Giang, tôi nghĩ hắn nhất định vô cùng mừng rỡ.

Những lời này của Tần Mục nói rất chân thành, làm cho người nghe không phát hiện ra sơ hở bên trong. Giản Đan Bình nghe Tần Mục nói như vậy, nhất thời có chút do dự. Tần Mục tiếp tục nói:

- Hiện tại nếu mọi người rời đi, những thôn dân kia tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các người. Bọn họ chẳng qua muốn tìm chỗ che gió tránh mưa, không có bất kỳ ác ý nào.

Giọng nói lại có vẻ nghiền ngẫm:

- Chỉ có điều, có mấy người không may mắn như thế, nghe nói còn gặp chuyện gì đó trong tay thôn dân.

Giản Đan Bình nghe Tần Mục vừa nói như thế, sắc mặt nhất thời thay đổi 180 độ, cười duyên nói:

- Thì ra là Tần thiếu gia, nhị thiếu quả thật có nhắc tới anh, anh xem đầu óc của tôi đấy, nhiều việc nên cứ quên đầu quên đuôi.

Nàng vừa nói, vừa nháy mắt cho đám người kia. Ngụy trang giống như thật của Tần Mục làm cho nàng cảm thấy Tần Mục và Dương nhị thiếu quả thật là bạn tốt, nhất là thân phận nguyệt lão trong hôn sự của tam tiểu thư Dương gia, có lực đạo hơn nàng rất nhiều.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Tần Mục chỉ vào chiếc camera bên cạnh, nhẹ giọng nói:

- Nếu đây không phải quay trực tiếp, xin nhanh chóng phá hủy đi, không nên gây thêm chuyện phiền toái, Giản tiểu thư, nhân tình của Dương nhị thiếu Dương Ngọc Tân, người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố.

Tần Mục phát hiện có một số việc vô cùng huyền diệu, hắn vốn không có ý định dính líu gì với người bên Dương gia nữa, tới Cửu Giang cũng hoàn toàn nhân duyên bất ngờ, ai ngờ chuyện cứ như vậy làm cho người ta đoán không ra, chuyển đảo mấy vòng, cuối cùng lại chuyển đến người Dương Ngọc Tân. Ba đời Dương gia đều cho Tần Mục một hồi mã thương cực lớn, khiến Tần Mục ăn đủ thiệt thòi, chỉ còn thiếu chút nữa trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu phe phái. Hiện tại, hắn đang gõ hai chân, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Dương Ngọc Tân. Trên người hắn, là bộ đồ đắt tiền Giản Đan Bình mua cho Dương nhị thiếu, nhưng còn chưa đưa, còn bên cạnh hắn, Giản Đan Bình sắc mặt khó coi đang giúp hắn pha trà.

Ở chỗ trạm gác, hơn hai trăm thôn dân cuối cùng cũng trấn tĩnh cảm xúc, Giản Đan Bình kêu mấy người quay phim tâm phúc gọi mấy thôn dân đến, xem trong nhà có gì có thể ăn được dùng được đều lấy ra.

Có thể như vậy, đơn giản là vì Dương Ngọc Tân đã dặn dò Giản Đan Bình, phải hầu hạ Tần Mục cho tốt, hoàn toàn không thể đắc tội, chỉ sợ Tần Mục muốn ngủ với nàng, cũng phải ngoan ngoãn cởi đồ.

Dĩ nhiên, Tần Mục không biết những thứ Dương Ngọc Tân phân phó, hắn chỉ biết, lần này phụ tử Dương gia giống như có chút phiền phức, thậm chí là đại phiền toái. Kỳ nước lên của sông Mẫu Thân, hai tỉnh phía bắc Giang Bắc đều không việc gì, hơn nữa còn chống cự được nước lũ. Nhưng lần này tới Giang Bắc lại xảy ra chuyện, một thành phố vỡ đê cũng được rồi, liên tục hai thành phố đều như vậy, trách nhiệm tuyệt đối sẽ không đặt ở cấp độ đơn vị thành phố, sau này tính sổ cũng phải tìm ra người chịu tội thay trong tỉnh. Lúc này Dương gia nhất định phải cẩn thận, không thể có tin tức tiêu cực truyền tới. Dương lão gia tử qua đời, thành phố Cửu Giang lại lâm vào quần hùng chiến loạn, tranh đoạt đất, uy vọng của Dương Hổ đương nhiên cũng giảm bớt, huống chi, thời gian trước chuyện Dương hệ hy sinh Dương Ngọc Hải cầu bình an cũng khiến một số người rét lạnh, nếu không ngừng công kích, tu dưỡng sinh lợi, Dương hệ sẽ sớm lụi tàn.

Cho nên, lúc này tuyệt đối không thể đắc tội với Tần Mục, hơn nữa tranh đấu giữa Dương gia và Tần gia trong lần trước đã tạm thời vẽ một dấu chấm tròn, nếu không có chỗ yếu lớn như vậy, Tần Mục và Tần lão gia tử cũng không thể phá hư quy củ, vì vậy mặc dù Dương Ngọc Tân không có tâm tư quá lớn, cũng biết lần này Tần Mục tới Cửu Giang không phải chuyện đơn giản.

Tần Mục hài lòng hút một hơi thuốc, nói vào trong điện thoại:

- Dương nhị thiếu, ở kinh thành tôi có một người bằng hữu mở một quán ăn tập hợp món ngon cả nước, vô cùng mới mẻ và độc đáo, có thời gian tới kinh thành, tôi sẽ nhiệt tình khoản đãi.

Dương Ngọc Tân cười nói:

- Nhất định rồi. Lần này thật không đúng dịp, tôi đang ở tỉnh khác khảo sát hạng mục, nhất thời không thể quay về, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tần bí thư, thật là đáng tiếc.

Tần Mục cười nói:

- Cơ hội lúc nào chẳng có, có lòng là tốt rồi.

Dương Ngọc Tân chỉ hận không thể nhanh chóng cúp điện thoại, nghe Giản Đan Bình nói, Tần Mục dẫn người đến biệt thự ở. Biệt thự gì chứ, Dương Ngọc Tân chỉ hận không thể đẩy Giản Đan Bình lên người Tần Mục, làm gì còn quan tâm đến biệt thự. Nhưng chuyện này hắn nhất định phải nói, phía bên Giản Đan Bình còn có chút chuyện không vẻ vang của mình, hơn nữa tay chân của Giản Đan Bình cũng không sạch sẽ, có chút tai họa, hắn không biểu lộ thái độ, nếu Tần Mục nghiêm túc, không chừng mình cũng liên lụy vào.

- Tần bí thư, chỗ Đan Bình có gì không đúng, kính xin anh bao dung cho.

Dương Ngọc Tân mang theo khẩu khí cầu xin nói:

- Cô bé đó mới đi theo tôi hơn một năm, có một số việc còn chưa học được, Tần bí thư đừng để ý.

Tần Mục nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Ngọc Tân, trong lòng thầm suy tính nếu bên Giang Bắc không có Dương hệ trấn giữ, có một số thứ thật sự khó nói. Hắn không có tự tin đối phó với Dương hệ, nhưng với Dương Ngọc Tân vẫn có thể, chẳng qua trong quan trường, nếu hòa hoãn được thì nên hòa hoãn, nếu song phương thật sự bất chấp tất cả, anh thọc tôi một đao, tôi thọc anh một đao, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương. Hắn trầm mặc chốc lát, nhìn Giản Đan Bình đang đứng bên cạnh hết sức lo sợ, cười híp mắt nói:

- Dương nhị thiếu nói gì vậy, có chuyện gì mọi người có thể thương lượng. Nhưng tôi nghe nói có mấy người mượn danh tiếng Giản tiểu thư làm loạn bên ngoài, chuyện này cũng có chút ảnh hưởng không tốt.

Ý tứ của Tần Mục rất rõ ràng, Dương Ngọc Tân muốn bảo vệ Giản Đan Bình, vấn đề không lớn, Tần Mục cũng không muốn đào rễ sâu như vậy, nhưng ba tên gác cửa kia nhất định phải giao ra đây, nếu không nhiều người tức giận, đến lúc đó chuyện thêm phiền toái. Dương Ngọc Tân hiểu ý tứ của Tần Mục, càng biết đám thủ hạ của Giản Đan Bình thối nát, liền nói:

- Chuyện bên thành phố Cửu Giang có phần tử ức hiếp người dân, cục thành phố hình như đã có phương án, có lẽ sẽ chứng thực rất nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.