Những lời này của hắn cũng đúng giọng quan, mặc dù hắn không ở trong cục, nhưng nói chuyện vẫn rất hữu dụng. Hắn cho Tần Mục một hứa hẹn, để Tần Mục không cần tiếp tục dây dưa nữa, hắn đã nhận lỗi rồi.
Tần Mục ha hả cười nói:
- Dương nhị thiếu có lòng rồi. Nghe nói ngoại quốc có nhóm tài chính gần đây đang rục rịch, hình như muốn nhằm vào hệ thống tài chính của chúng ta, Dương nhị thiếu phải cẩn thận đầu tư.
Tần Mục cũng cho Dương Ngọc Tân một thái độ, anh nể mặt tôi, tôi cũng không làm khó anh. Chút lợi lộc này có thể nắm chắc hay không còn phải xem anh có thể lợi dụng được hay không. Tần Mục không để ý Dương gia có bao nhiêu tiền, đối với vị trị trung tâm phe phái, tiền chỉ là một con số mà thôi, hắn thật sự không để mắt.
Dương Ngọc Tân cũng trầm mặc, qua hồi lâu mới lên tiếng:
- Tần bí thư, tôi nộp ngài người bạn này.
Hai người cười ha ha, sau đó cúp điện thoại. Theo ánh mắt Tần Mục nhìn Giản Đan Bình, sắc mặt nàng trở nên vô cùng khó coi. Tần Mục lắc đầu nói:
- Giản tiểu thư, chuyện cứ như vậy đi, tôi còn phải qua đó xem tình hình.
Giản Đan Bình chỉ mong Tần Mục nhanh chóng rời đi, vội vàng đứng dậy tiễn hắn. Khi rời khỏi biệt thự, Tần Mục đứng lại, nhẹ giọng nói:
- Hỉ thước thích ngô đồng, hoàng oanh thích cành cao, nhưng dù cao thế nào, cũng là thế của người khác, mình không được việc, cũng rất dễ bị ném xuống.
Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ nhìn Giản Đan Bình, cầm cây dù trong tay, đi về phía cổng.
Lúc này, Cửu Giang đã hoàn thành bạo phá đập nước. Ở địa điểm Tần Mục dự định nổ tung lỗ hổng cực lớn, năm phút trước khi nước lũ đến bài tập đã hoàn thành. Nước lũ gầm thét mãnh liệt từ nhảy chồm qua lỗ hổng, nhanh chóng che phủ đồng ruộng xung quanh, lao về phía xa.
Giang Trung Thiên cầm điện thoại, đang chỉ huy công tác chống lũ toàn cục. Ở phía sau hắn, Phó Ngọc Bình và Quách Tự Tại cũng đang phân phó người bên cạnh, cục diện vô cùng khẩn trương.
- Nước lũ đã yếu bớt, nhân viên bạo phá đã rút lui an toàn.
Có tiếng người hét lên trong điện thoại.
Giang Trung Thiên lập tức dặn dò phải theo dõi sát sao tình hình nước lũ, hơn nữa nghiêm lệnh cho hai điểm bạo phá còn lại, nhất định phải trận địa sẵn sàng đón địch. Nếu lổ hỗng này không thể giảm bớt áp lực, vậy phải tiếp tục thực hành phương án khác.
Thị ủy đã động viên tất cả nhân viên, chỗ bọn họ sắp xếp trên đập nước cũng rất huyền ảo, mặc dù mưa rơi rất lớn, nhưng nơi này trái lại vô cùng an toàn, cách địa điểm chống lũ rất xa. Đây chính là vấn đề thái độ, lên hay không lên đập nước là một thái độ, có đích thân tới tiền tuyến hay không lại là một thái độ, nếu đưa lên báo, tiêu đề sẽ là " Cán bộ lãnh đạo chủ chốt của thị ủy đích thân lên đập nước, kháng chiến ở tuyến đầu chống lũ, là tấm gương mẫu mực cho quân dân", nhưng phân tíchtình huống cụ thể, bọn họ hiện tại đúng là tuyến đầu tiên, nhưng tuyến đầu tiên cũng không nhất định là tiếp cận nguy hiểm.
Ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng cũng không nói toạc ra, mọi người đều ở trong cục, đưa ra ngoài sẽ phải chịu chỉ trích rất lớn. Lúc này Phó Ngọc Bình nói:
- Chúng ta có nên đi hỏi thăm tình hình sơ tán các nơi. Nếu giữ được phái tây, không giữ được phía đông, vậy ổn định người dân phía đông sẽ là một vấn đề rất lớn.
Hiện tại tất cả mọi người đều ở trên một con thuyền, Giang Trung Thiên có chuyện, Phó Ngọc Bình cũng chạy không thoát, cho nên nàng không chút giấu diếm đề xuất. Giang Trung Thiên gật đầu nói:
- Phó thị trưởng, cô chịu trách nhiệm hạng mục này. Cô là nữ đồng chí, không thể so sánh với chúng tôi, chuyện ổn định phía sau và cứu viện vật tư vẫn cần cô ra tay.
Hai người một người là lãnh đạo công tác Đảng, một người là lãnh đạo chính vụ, lúc này quả thật phải hợp tác với nhau, cùng chống chọi với cửa ải khó khăn này.
Phó Ngọc Bình gật đầu, xoay người đi xuống đập nước, còn Giang Trung Thiên vẫn ở lại, tiếp tục tuyên ngôn "Sống chết cùng đập nước" của hắn.
Lúc này Tần Mục đã trở lại chỗ cổng, bắt đầu trấn an các thôn dân. Không lâu sau, Giản Đan Bình dẫn theo hai người quay phim vội vàng đi tới, không nói nhiều nhấc camera lên. Giản Đan Bình ra hiệu cho Tần Mục, sau đó nói với camera:
- Các vị khán giả, tai hoạ trước mặt người người quên mình. Trong hoàn cảnh thiên nhiên tàn sát bừa bãi, chân tình như thế nào chúng ta cần quý trọng, chúng ta cần ghi nhớ, mời đi theo camera của chúng tôi để nhìn thấy.
Tần Mục nhất thời ngẩn người, Giản Đan Bình làm vậy có ý gì, cô ta đang đưa chính tích cho mình sao? Nếu bản tin này được truyền đi, Tần Mục có thể trở thành hình tượng quên mình vì nhân dân. Hắn mang theo vẻ mặt nghi ngờ nhìn Giản Đan Bình, Giản Đan Bình trả lại cho hắn một nụ cười không tự nhiên.
Có thể Dương Ngọc Tân vừa chỉ điểm gì đó cho nàng. Tần Mục cũng không phải muốn cự tuyệt loại bản tin cố ý này, mặc dù bên trong có chút thành phần làm bộ, nhưng hắn quả thật vì dân chúng làm chuyện hiện thực. Loại phong cách âm thầm làm việc này từ lâu đã không thích hợp với quan trường hiện đại, nếu có được chính tích, tại sao lại sợ người khác biết?
Khi Tần Mục đang hỏi han ân cần mọi người, Giản Đan Bình thay đổi bộ dạng điêu ngoa cay cú, dùng nụ cười ấm áp động lòng người đưa tin, một y tá trẻ tuổi đi tới bên cạnh Tần Mục, thấp giọng nói:
- Tần bí thư, bác sĩ Tiểu Bạch tự mình lên huyện tìm xe cứu thương, bây giờ còn chưa có tin tức, không biết có gặp nguy hiểm gì không?
- Bác sĩ Tiểu Bạch?
Tần Mục có chút choáng váng.
- Bạch Nhược Hàm, bác sĩ Bạch, trong đoàn chữa bệnh của chúng tôi có hai bác sĩ họ Bạch, một người là bác sĩ lão Bạch, chúng tôi gọi là bác sĩ Bạch, một người là...
Vị y tá vẫn rất chân thật giải thích.
- Được rồi, được rồi.
Tần Mục vội vàng cắt đứt lời nàng..., sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
- Cô ấy đi đường nào?
Đập lớn vỡ đê, lại là do con người làm ra. Khi tỉnh ủy biết cử động này của Cửu Giang, vô cùng mất hứng với thị ủy Cửu Giang, thậm chí khiển trách đến không sai lệch thời gian bao nhiêu so với đập nước vỡ đê.
Sắc mặt Giang Trung Thiên rất âm trầm, suy nghĩ của những người khác trong tỉnh ủy hắn đã phán đoán ra, Cửu Giang đơn giản là tấm bia chống sấm. Tại sao hai thành phố khác có thể chiến đấu hăng hái đến thời khắc cuối cùng, còn thành phố Cửu Giang lại không thể làm được như vậy? Tại sao tạo một lỗ hổng trên đập nước sớm như vậy, nhấn chìm hơn ngàn mẫu ruộng, ai có thể chịu được trách nhiệm này?
Bên trong sở chỉ huy không có ai lên tiếng, mọi người đều biết chuyện Giang Trung Thiên bị giáo huấn. Phó Ngọc Bình ho khan hai tiếng, vung vẩy tay. Nàng là một phụ nữ, ghét nhất là mùi thuốc lá. Nhưng lúc này chỉ có hút thuốc mới có thể giảm bớt cảm xúc khẩn trương, nàng cũng chỉ có thể dùng động tác này tỏ vẻ bất mãn của mình.
Giang Trung Thiên cau mày, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Bình, sau đó lại cúi đầu, giọng nói bình tĩnh bắt đầu bố trí nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo, khiển trách của tỉnh ủy phảng phất như chưa từng phát sinh, trên mặt hắn không có bất cứ biểu lộ nào.