Ngày hôm sau đi làm, Tần Mục nhận được cú điện thoại không hiểu, là một người tên Lô Tân Nhân. Tần
Mục không có ấn tượng với người này, đơn giản qua loa vài câu, không rõ
người nọ là làm gì, tại sao biết điện thoại văn phòng của mình.
Buổi tối vào lúc sắp tan việc, Lô Tân Nhân đánh điện cho Tần Mục, phi
thường nhiệt tình muốn mở tiệc chiêu đãi Tần Mục. Loại hành vi mời đột
nhiên này đương nhiên Tần Mục không đáp ứng, liền trực tiếp cự tuyệt đối phương, khẩu khí rất lãnh đạm. Điện thoại khiến Tần Mục cảm giác có
chút không đúng, cũng không đoán được không đúng ở nơi nào.
Quý Chí Cương ngày hôm qua đã theo chỉ thị của Tần Mục, buông chuyện của Vạn Yến ra, trực tiếp bay đi nước Mỹ. Vạn Yến đang phát triển trong
nước rát nhanh, Quý Chí Cương lần đi chính là đập tên tuổi khai thác thị trường. Mục đích chính của hắn là chuyện của Lam Uân, cho dù Tần Mục
biết rõ vô cùng khó khăn, nhưng vẫn cảm thấy nên thử một chút. Một
chuyến này có chút nguy hiểm, còn trà trộn vào chính trị quốc tế, cho
nên Tần Mục dặn dò Quý Chí Cương không thể được thì không nên cố, an
toàn mới là quan trọng nhất.
Sau khi tan tầm, Tần Mục về đến nhà, thay quần áo và xuống lầu ăn cơm,
nhưng mà vừa xuống cư xá thì nhận được điện thoại của Dương Yếp.
- Tần... Tần bí thư, ngài khỏe.
Dương Yếp và Tần Mục vẫn xa cách, nói chuyện cũng phi thường cẩn thận.
Cho dù làm minh tinh phong quang cỡ nào, trước mặt quan viên như Tần Mục chỉ là mây bay, cho nên Dương Yếp vẫn cẩn thận khi nói chuyện với Tần
Mục.
- Dương tiểu thư, chuyện gì?
Tần Mục cười ha hả nói ra, đối với Dương Yếp, trong lòng của hắn vẫn ưa thích.
- Cái kia...
Dương Yếp có chút ấp a ấp úng nói không nên lời, trong giọng nói mang theo bộ dáng khó khăn.
- Có chuyện gì cứ việc nói đi, có thể giúp đỡ được thì tôi vẫn có thể giúp.
Tần Mục vừa đi, vừa nói.
- Cái kia...
Dương Yếp vẫn không nói nên lời, nhưng mà trong âm thanh mang theo nức
nỡ nghẹn ngào. Trong nội tâm Tần Mục lạnh lẽo, Dương Yếp hôm nay thanh
danh lên cao, một khúc Tự Tằng Yến Quy Lai trong tiệc tối nguyên tiêu,
mấy ngày nay trong phố lớn ngõ nhỏ đều có truyền lưu, nàng có chuyện ủy
khuất rồi.
- Như vậy đi, tôi đang ở cư xá Lệ Thuỷ, cô tới gặp mặt và chúng ta nói chuyện.
Tần Mục thử hỏi một câu.
- Tốt.
Dương Yếp trả lời một chữ, lại cúp điện thoại, nhắm trúng Tần Mục nhìn
điện thoại cả buổi, thật sự không thể ngờ là chuyện gì mà khiến Dương
Yếp lo lắng như vậy. Nếu Dương Yếp sắp tới, Tần Mục vẫn không sốt ruột
ăn cơm, mà là ngồi trong một tiệm cơm nhỏ, hắn từ từ uống trà.
Chủ quán cơm nhỏ này la lão Mã, nhìn thấy khách hàng lớnnhư Tần Mục lại tới đây, tranh thủ thời gian làm xong công việc, giao quầy hàng cho bà chủ, cầm một hộp Hongtashan ngồi đối diện Tần Mục.
- Tần tiên sinh, chúc mừng phát tài ah.
Mã lão bản sớm đã biết rõ Tần Mục thân phận không đơn giản, chỉ bằng vào chiếc xe kia là người có thân phận. Hết lần này tới lần khác Tần Mục
lại không bày cái giá đỡ gì, làm cho Mã lão bản cảm thấy người trẻ tuổi
kia bình dị gần gũi cho nên mới tới kết giao. Hắn tha thiết đưa cho Tần
Mục một điếu thuốc, vừa cười vừa nói:
- Hôm nay khách ít nha!
Tần Mục cười nhận lấy, Mã lão bản ân cần với Tần Mục một chút, tuy có chút ít nịnh bợ, nhưng cũng không khiến hắn phản cảm.
- Mã lão bản, đến kinh thành vài năm rồi nhỉ?
Trong lúc rảnh rỗi Tần Mục cũng tán gẫu với Mã lão bản. Mã lão bản làm
buôn bán thành thật, đồ ăn số lượng nhiều và dùng tài liệu thật, tuy giá cả cao một chút nhưng sinh ý không tồi, Tần Mục đã sớm muốn chỉ điểm
hắn một chút, bây giờ đã có cơ hội.
- Tám năm. Lúc tới kinh thành này thì bà nhà của tôi đang có thai, hiện
tại con tôi đã học lớp hai rồi, thời gian trôi qua thực nhanh.
Mã lão bản mang theo nét tang thương, nói chuyện mang theo trầm thấp.
- Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh ah.
Tần Mục cũng thở dài một chút. Hai người tuổi không kém nhau nhiều, Tần Mục cảm thán, nói:
- Ông cứ trông coi quán cơm nhỏ này sao?
Nghe lời nghe âm, Mã lão bản lỗ tai động động, nhìn qua bà chủ hô:
- Bà à, cho chúng tôi mấy món ăn, tôi và Tần tiên sinh nói một lát.
Tần Mục khoát tay cười nói:
- Đi, Mã lão bản, không nên khách khí, tôi đang chờ bạn.
Mã lão bản cũng cười nói:
- Tần tiên sinh, vừa nhìn đã biết ngài là quý nhân, tới quán nhỏ của tôi là vinh hạnh to lớn, sao có thể là khách khí chứ?
Tần Mục gật gật đầu, Mã lão bản này con mắt rất tinh, làm người cũng không tệ. Hắn uống một ngụm trà nói ra:
- Ở kinh thành này về sau khẳng định lấy người quốc tế làm chủ, quán nhỏ của ông sớm muộn gì cũng dẹp đi. Tôi nghe nói có một khu đang quy
hoạch, khả năng hai ba năm sau sẽ biến thành nơi buôn bán.
Mã lão bản nghe xong ngẩn ngơ, nhất thời có chút không biết làm sao. Tần Mục nói lời này là thật là giả, nhưng bằng Mã lão bản có ấn tượng với
Tần Mục, lời này chín thành là thực. Trán của hắn đổ mồ hôi, vội vàng áp thấp âm thanh nói ra:
- Tần tiên sinh, tin tức này ngài nghe từ đâu?
Tần Mục ra vẻ cao thâm hút thuốc, con mắt nheo lại. Vấn đề này hỏi phi
thường không tốt, nhưng Tần Mục cũng biết đây là Mã lão bản biểu hiện
thái độ hắn quan tâm mà thôi, cho nên không đáng trả lời.
"- Tần tiên sinh, ngài là người tài ba, lão Mã tôi nghe tin tức này đã hiểu!
Mã lão bản thấp giọng nói xong, nhìn qua bà chủ quát:
- Tôi nói bà nương này, mang thêm mấy món ăn tới, tại sao không nhúc nhích vậy?
Tần Mục vỗ nhè nhẹ, nói ra:
- Lão Mã, không nên nóng tính thế, chị dâu đi theo ông từ Nam ra Bắc rời khỏi quê quán, ở nơi này làm lụng với ông, nên tốt với người ta một
chút..
Trong đầu của Tần Mục nghĩ tới một người phụ nữ và khiến hắn thổn thức.
Mã lão bản xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói ra:
- Tôi biết bà vợ là người không tệ, cũng cho mua cho lão bà không ít thứ tốt, nhưng mà nữ nhân thì chắc chắn sẽ tính toán chi li, không biết làm vậy rất xấu, ngài xem đi, chốc lát mang đồ ăn lên thế nào cũng nói lời
khó nghe, ngài cần phải thông cảm.
Tần Mục nghiêng mắt nhìn qua, nhìn thấy quả nhiên vợ lão Mã chép miệng
đi tới, xem ra xác thực trong nội tâm không thoải mái. Tần Mục thở dài
nói ra:
- Nam nhân mà, luôn phải nhưỡng nữ nhân một chút, đúng không lão Mã?
Lão Mã nghe xong mở cờ trong bụng, gật đầu đồng ý.
Tần Mục nhìn qua đồng hồ, Dương Yếp tới đây cần ít nhất nửa giờ, dứt
khoát nói chuyện với lão Mã. Về chuyện quy hoạch của kinh thành, Tần Mục không có nghe được tin tức gì, nhưng đây là chuyện sớm muộn, cao ốc Tam Hoàn sẽ xây thôi. Hắn suy nghĩ nói ra:
- Lão Mã, ông xem con đường này đi, chung quanh đại bộ phận là lầu nhỏ
ba tầng. Nếu ông quyết tâm ở lại kinh thành, không thể không nghĩ biện
pháp cắm rễ.
Lão Mã từ nghe ra ý trong lời Tần Mục: