Tần Mục tìm mình nói chuyện là đang phá cục sao? Trương Tử Bình mí mắt cụp xuống, nhìn qua bàn trà.
- Nhưng mà trong đó còn có một chỗ khó.
Tần Mục có chút lắc đầu, hắn nói tới chuyện này chính mà mục đích chính
của hôm nay. Hắn biến ảo một đế quốc buôn bán tương lai cho Trương Tử
Bình xem, hơn nữa cái bánh ngọt này không phải trong nháy mắt có được,
mà là đang ở trên cao, đang đợi Trương Tử Bình dựa theo quy hoạch mà lấy xuống. Cho nên vào thời điểm này Tần Mục nói "Nhưng mà " chẳng khác gì
ném một quả bom trên cái bánh ngọt này. Trương Tử Bình đang hùng tâm
bừng bừng dựa theo kế hoạch phân chia bánh ngọt lại bị bánh ngột nổ tan
xác, khó chịu trong đó không ai biết được.
Trương Tử Bình nhất thời cười khổ, chỉ vào Tần Mục nói ra:
- Tần khoa trưởng, lần sau anh có thể nói nhưng mà trước được không, sau đó lại nói tiền cảnh? Anh làm thế chẳng khác gì mưu sát tôi cả.
Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:
- Chuyện thuận buồm xuôi gió ai cũng muốn làm, nhưng mà vậy quá không có tính khiêu chiến.
Trương Tử Bình buồn khổ nói ra:
- Tần khoa trưởng ah, ai. Nói đi, tôi đoán chừng không phải chuyện tốt.
Hắn biểu hiện tư thế rất xỏ lá, Tần Mục cười nói:
- Tôi suy nghĩ trò chơi của chúng ta làm ra cần phải có máy vi tính nha, cần có bản thao tác vận hành hệ thống của máy tính, đây không phải bị
cấm rồi sao? Dù sao sảm phẩm của chúng ta là dựa vào chúng mà vận hành
đấy.
Trương Tử Bình đã hiểu rồi, tươi cười trong mắt của Tần Mục khiến hắn
tức giận. Tần Mục đang đào hố sâu đấy, chẳng những đào sâu, còn ném vào
hố rất nhiều vàng bạc, làm cho Trương Tử Bình đứng ở bên cạnh miệng hố,
biết rõ nhảy vào là phải đứng cùng chiến tuyến với Tần Mục nhưng hắn
không thể không nhảy vào.
Hắn chỉ cười khổ, chỉ vào Tần Mục nói ra:
- Anh thật là...
Hắn đã bỏ đi xưng hô Tần khoa trưởng rồi, vẻ mặt oán giận lại không thể làm gì, khiến Tần Mục cười ha hả.
- Kỳ thật đây là xu thế.
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Trong ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm mọi chuyện sẽ như pháp luật.
Những lời này không hợp với pháp luật, nhưng hai người nói chuyện thì lời này lại thân thiết:
- Pháp luật của chúng ta cần phải sửa đổi, hơn nữa tất cả mọi người cùng sợ, có cơ hội kiếm tiền thì tất cả mọi người sẽ chạy như vịt.
Trương Tử Bình cười rộ lên, nói ra:
- Lấy cớ, anh đang lấy cớ trần trụi! Tâm tư thực ác độc, thực ác độc ah.
Nói xong cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Tần Mục cũng cười rộ lên, lại rót cho Trương Tử Bình một ly, sau đó bưng ly của mình lên, nói ra:
- Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể cạn chén không?
- Không làm có thể được sao?
Trương Tử Bình cũng đành lắc đầu:
- Chủ yếu là tiền không ai ngại nhiều, đúng hay không?
Hai người đạt thành nhận thức chung, Tần Mục lấy một tờ giấy ra, phía
trên có nhận thức thô ráp của hắn về game online. Hắn sẽ không xuất ra
quá nhiều kế hoạch, đây là sách lược phòng ngừa trong hợp tác. Trương Tử Bình tiếp nhận giấy, qua loa xem một lần, gật đầu nói:
- Kế hoạch này phi thường mê người.
Hai người uống xong bình trà, liền chia tay nhau. Trương Tử Bình hành
động như thế nào thì Tần Mục mặc kệ, hắn có chuyện của mình.
Lái xe, Tần Mục chạy tới khách sạn lớn của kinh thành, người phụ trách
chủ yếu của Vạn Yến đang ở đây, Tần Mục phải cho bọn họ viên thuốc an
thần. Giang Bắc động tác rất lớn, cũng phi thường kiên quyết, với tư
cách thương nhân, sợ nhất công ty của mình không hợp với chính sách.
Hiện tại chỉ có một tỉnh dùng thủ đoạn chống Vạn Yến, nhưng không ai nói rõ tình huống này có thể kéo dài ra cả nước hay không. Đến lúc đó Vạn
Yến cũng bị bóp cổ, những cửa hàng to lớn trên phố một khi không thể
tiêu thụ thì Vạn Yến sẽ sụp đổ.
Tần Mục tiến hành gặp một mình với những người phụ trách này, hắn là ông chủ giấu mặt của Vạn Yến trong trung tầng của côn ty chẳng phải bí mật
gì, cho nên Tần Mục thảnh thơi thì hiệu quả trấn an sẽ lớn hơn.
Vương Hải Đào hiện tại đã bỏ đi biểu hiện nông dân giả dối, vẻ mặt ngăn
nắp. Mà Quý Chí Cương thì mặt đầy gió xuân, rất hiển nhiên lão ba Quý
Thu tại thành phố Đằng Long phong sinh thủy khởi, lưng của hắn cũng
thẳng lên.
Tần Mục cuối cùng nhìn thấy hai người bọn họ, đợi đến lúc hai người đi
vào thì Tần Mục liền bảo hai người ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn
đề nói ra:
- Chuyện của Giang Bắc nằm trong dự liệu, đã đoán được từ lâu, loại
chuyện này ai cũng không ngăn được. Lão Vương, ông đã đi dạo qua các xí
nghiệp nhà nước rồi, nói suy nghĩ xem?
Vương Hải Đào lạnh giá, hắn thật không ngờ Tần Mục trực tiếp như vậy,
trong nội tâm hơi có chút bối rối. Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Không cần có gánh nặng tâm lý, nghĩ như thế nào thì nói như thế nào, không nên kiêng kị.
Nói thì nói như thế, Vương Hải Đào làm sao có thể không có kiêng kị,
nhưng hắn đã nằm trong tay Tần Mục, đây là quan hệ thân xa, cho dù Tần
Mục hòa ái dễ gần như thế nào thì nội tâm của Vương Hải Đào khó chịu
không thể tiêu trừ, cho nên hắn cẩn thận nói:
- Tôi thấy chuyện này không phải vấn đề, chủ yếu nhất là ai ngăn cản đường của Vạn Yến chúng ta.
Tần Mục cười một tiếng, ném thuốc cho hai người, hắn hứng thú nhìn qua Vương Hải Đào, nói ra:
- Ông cảm thấy, ai có thể ngăn đường của Vạn Yến cơ chứ? Cứ việc nói nằm trong phạm vi trong nước, Vạn Yến chúng ta nên đi đầu, cũng nên độc
lĩnh, có người nhìn đỏ mắt là bìn thường.
Trong đầu Vương Hải Đào buồn bực, hút thuốc, thấp giọng nói ra:
- Tỉnh Giang Bắc, đại lý ở đó của Vạn Yến là Vân chủ tịch, năm nay đổi.
Nói xong, liền không nói thêm gì nữa.
Đây là gừng càng già càng cay, Vương Hải Đào ngây ngốc trong xí nghiệp
nhà nước lâu như vậy, câu nói đầu tiên đã nói ra vấn đề Tần Mục không
chú ý, chẳng lẽ Âu Quan Tiến cầm đại lý xong, làm chuyện gì nên mới sinh ra bắn ngược lớn như vậy?
Con mắt Tần Mục hơi híp lại, đặt chuyện này trong lòng, sau đó lại hỏi
thăm một ít sản xuất và sinh ý, đây là do hình thức của công ty quá lớn. Quý Thu nói cho Tần Mục, Chu Tiểu Mai từ nước ngoài trở về cũng bái
phỏng cục trưởng cục quyền sở hữu trí tuệ Vân Nhạc Thiên, hắn đã đánh
tốt quan hệ.
Vân Nhạc Thiên, Vân Băng? Tần Mục trực giác cảm thấy có liên hệ trong đó, càng nhíu mày thật sâu.
Một tỉnh đưa ra quyết định không phải một ngày hay hai ngày có thể thay
đổi. Đừng nhìn chỉ năm trong phạm vi của một tỉnh, Giang Bắc đang làm
thử, ở kinh thành đang tiến hành đại chiến chuyện này, đây là chương
trình nhất định.
Tần Mục gặp bọn người Quý Chí Cương xong thì về nhà, phía trên đang giao đấu đại cục, nếu hắn chen đầu vào thì có chút không biết tự lượng sức
mình, cách giải quyế chuyện gì cũng có nhiều thủ đoạn, đối chọi gay gắt
cũng không phải tùy thời có thể dùng.
Hiện tại Tần Mục quan tâm nhất chính là Cao Phái tại thành phố Khai Phát tình hình như thế nào, nhưng hắn tại thành phố Khai Phát không có quan
hệ gì, tự mình đi hỏi Cao Phái thì không thích hợp, như vậy sẽ khiến cho Cao Phái sinh ra suy nghĩ không tốt.