Tần Mục cười hắc hắc, đứng lên nói:
- Này, tiểu nha đầu, em muốn thể hiện thông minh trước mặt anh có phải không?
Vừa nói, hắn vươn tay cù vào nách Cầu Tiểu Thiền, khiến nàng luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Tần Mục mỉm cười, nhấc người đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi Cầu Tiểu Thiền thu dọn xong, Tần Mục mới đi ra, cười nói:
- Ngại quá, không có cơ hội cho em tắm chung. Trong phòng tắm có khăn tắm của em rồi, anh đi gọi điện thoại.
Vẻ mặt ửng đỏ của Cầu Tiểu Thiền vừa giảm bớt, nghe Tần Mục nói mập mờ
như vậy, hai má lại nóng bừng. Tần Mục đi về phía phòng ngủ vài bước,
dừng lại nói:
- Đúng rồi, một lát nữa đến phòng anh, em thành thật kể lại mọi chuyện
cho anh biết, nhớ kỹ, đừng ôm tâm tư gì khác, đây không phải chuyện của
riêng em.
Sắc mặt Cầu Tiểu Thiền đột nhiên trở nên trắng bệch, lui về phía sau hai bước, khiếp sợ nhìn Tần Mục. Nụ cười của Tần Mục có vẻ tà mị, hắn đưa
tay nựng cằm Cầu Tiểu Thiền , cười nói:
- Người họ muốn động đến không phải là em, cho dù em chuẩn bị tự thú,
bọn họ vẫn có thể nghĩ cách khác, hai vợ chồng Tiểu Bằng, cha mẹ em, đây đều là nhược điểm của em, cũng là nhược điểm của anh.
Nói xong, Tần Mục không đợi Cầu Tiểu Thiền tỏ vẻ gì, trở về phòng ngủ.
Hai hàng nước mắt lại từ từ rơi xuống, lúc này Cầu Tiểu Thiền thật sự
cảm nhận được, có một người đàn ông che chở cho mình, thật sự là rất tốt
. . .
Trong phòng ngủ trang trí một chiếc đàn piano rất đẹp, Tần Mục cầm trong tay một quyển sách, im lặng đọc. Hắn đã đọc đi đọc lại cuốn sách "kết
cấu mạng lưới" lấy từ chỗ Hạ Chân rất nhiều lần, Tần Mục quả thật đã học được từ trong cuốn sách này không ít kiến thức.
- Kẹt.
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, Cầu Tiểu Thiền mặc chiếc áo tắm màu trắng,
chân đi đất, sợ hãi đứng ở cạnh cửa. Mái tóc ướt nhẹp, mặc dù đã được
lau mấy lần, nhưng vẫn có một sức mê hoặc vô cùng. Đứng ở cửa, nàng
giống như một con bướm yếu ớt mới thoát khỏi trận mưa gió bên ngoài, làm người ta không kìm lòng được cảm giác muốn che chở và an ủi nàng.
- Vào đi, đừng đứng ở cửa.
Tần Mục ngoắt ngoắt tay. Cầu Tiểu Thiền cắn môi, chậm rãi bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại.
Hai người đều không nói gì. Cầu Tiểu Thiền đi tới bên người Tần Mục,
chậm rãi ngồi xuống, đưa tay lướt qua thái dương và cằm Tần Mục, hai mắt tràn đầy tình cảm dạt dào.
Tần Mục đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm thấy tay nàng khẽ
run rẩy, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay tỏa ra, khiến Tần Mục càng cảm
thấy yêu thương.
- Lên giường rồi nói.
Tần Mục không nói gì, ôm lấy chân Cầu Tiểu Thiền, trong tiếng kinh hô
của nàng mạnh mẽ đẩy nàng ngã xuống chiếc giường mềm mại. Cầu Tiểu Thiền còn chưa kịp nói gì, thân thể Tần Mục đã đặt lên trên người nàng.
- A. . .
Chỉ là một tiếng kêu đau đớn, rồi hai người chia xa đã lâu hoàn toàn chìm đắm trong tình ái.
Cầu Tiểu Thiền là bến cảng, Tần Mục là cánh buồm phiêu bạc, khi thuyền
buồm vào cảng, nam nhân cảm giác được sự tĩnh lặng, nữ nhân hưởng thụ
bao dung. Khi bọn họ hoàn toàn hòa vào làm một, Cầu Tiểu Thiền phát ra
một tiếng thét chói tai tựa như tiếng khóc, hai tay dùng sức móc vào sau lưng Tần Mục, run rẩy nói:
- Tần Mục, chuyện này anh đừng tham dự vào có được không.
Tần Mục cười tà khí, dùng động tác của mình biểu thị sự an nhàn sau khi
thuyền đã vào bến. Đôi môi anh đào của Cầu Tiểu Thiền khẽ mở ra, hai mắt tràn đầy vẻ mê ly và say đắm, cắn môi thấp giọng nói:
- Em. . . Em biết tâm tư của anh, nhưng. . . Thật sự không đáng để anh làm như vậy.
Tần Mục không chút do dự giật chiếc khăn tắm màu trắng, cười nói:
- Nam nhân mới là người chủ đạo công kích, em xông lên chỉ phí công, còn làm trò cho người ta cười trộm. Chuyện này anh đã có sắp xếp, đến lúc
đó em chỉ cần nghe lời anh là được.
- A!
Cầu Tiểu Thiền lại hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy chiếc thuyền nhọn đầu kia mang theo tầng tầng lớp sóng cuốn vào bến cảng của nàng, khiến cho
nàng muốn thỏa sức hét lên, có cảm giác muốn bay lên tầng mây tận cùng.
Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời dừng lại, lúc này tâm tư của bọn
họ đều đã tập trung hết vào chuyện này.
Ngoài phòng, chẳng biết từ lúc nào đã phấp phới những bông tuyết, đây là những ngày cuối cùng của năm 1996, trận tuyết này phảng phất tới hơi
muộn.
Từ cảm xúc dạt dào cuộn trào ban đầu, hai người dần dần đi vào giai đoạn chậm rãi hưởng thụ.
Cầu Tiểu Thiền cảm giác mình giống như mất đi linh hồn, mặc cho Tần Mục
muốn làm gì thì làm, chỉ cần đi theo động tác của Tần Mục, nàng đã vô
cùng an tâm.
Tần Mục nhẹ nhàng hôn lên trán Cầu Tiểu Thiền, cười nói:
- Lúc này tới đâu rồi.
- Anh còn làm trò!
Cầu Tiểu Thiền cũng không biết khí lực từ đâu tới, hai chân xoắn một
phát, trong nháy mắt đẩy ngã Tần Mục, sau đó nhào người dậy, dáng vẻ
không phục:
- Em là sợ anh làm nhiều không tốt cho sức khỏe
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Tiểu Thiền, đợi chuyện này qua đi, sợ là chúng ta thật sự phải chia xa một thời gian.
Cầu Tiểu Thiền gật đầu, run giọng nói:
- Em biết, phải đi nước ngoài ở mấy năm. Hình như Chu tỷ tỷ, Lưu tỷ tỷ còn cả Ngô tỷ tỷ đều như vậy.
Trong giọng nói của nàng tràn đầy mùi vị chế nhạo.
Tần Mục giơ tay, khẽ đánh vào mông Cầu Tiểu Thiền, giả vờ tức giận nói:
- Một tát này, là phạt em có chuyện không nói với anh.
Cầu Tiểu Thiền kêu "ai da", thân thể khẽ ép xuống, gần sát lồng ngực Tần Mục gắt giọng:
- Anh thật đúng là tàn nhẫn, đau quá.
Tần Mục hừ lạnh, lại khẽ đánh thêm một cái. Cầu Tiểu Thiền kêu thảm thiết, dùng sức đánh Tần Mục, nhõng nhẽo nói:
- Anh đánh thật sao.
- Nhất định phải đánh!
Tần Mục vuốt ve suối tóc mềm mượt của nàng:
- Em phải nhớ, em là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh bị người ta khi dễ, thì phải biết điều nói cho anh biết, nếu không sau này còn
ai dám đi với anh nữa.
- Hừ!
Cầu Tiểu Thiền nhất thời nhướng mày, vòng eo mảnh khảnh không ngừng giãy dụa, có chút ghen ghét nói:
- Anh còn muốn bao nhiêu cô gái nữa, trừ đại tỷ, hiện tại đã đầy một bàn mạt chược rồi.
Tần Mục cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ chân thật, chậm rãi kéo đầu Cầu Tiểu Thiền xuống, thì thầm bên tai nàng:
- Nhớ kỹ, anh đã đóng dấu lên người em rồi, sợ rằng cả đời này cũng không rửa sạch.
Nghe Tần Mục khí phách tuyên bố như vậy, đôi mắt Cầu Tiểu Thiền tràn đầy mơ màng, dùng khí lực toàn thân nghênh đón Tần Mục, chỉ hận không thể
cuốn sạch tất cả năng lượng Tần Mục sở hữu.
Tuyết rơi ngày càng lớn nhiều, dưới ánh sáng của ráng chiều kinh thành, càng lộ ra màu trắng mê ly.
Đêm khuya, Cầu Tiểu Thiền xụi lơ nằm ở khuỷu tay Tần Mục, buồn bã nói:
- Tên kế toán kia rõ ràng là muốn hãm hại em, chỉ là không biết hắn bị người nào sai khiến.
Tần Mục cau mày, một tay vuốt tóc Cầu Tiểu Thiền, cau mày nói:
- Em nói khi em rút tiền thì nhận được điện thoại của thượng cấp, sau đó kêu tên kế toán ghi vào sổ có đúng không? Giả thiết đối phương nhắm vào điểm này, như vậy em cũng phải lưu lại biên lai, em luôn là người rất
cẩn thận.