Trước đó vài ngày Tần Mục
bộc lộ phong mang, hiện giờ lặng lẽ ẩn thân ở kinh thành, nhưng đối
phương lại lộ ra răng nanh bén nhọn muốn cắn vào nhược điểm của Tần Mục, nếu Tần Mục có thể gặp dữ hóa lành, như vậy. . .
Tần Mục không biết mình suy đoán có đúng hay không, nhưng nếu lão gia tử thật sự có ý nghĩ như vậy, vậy thì tình hình sức khỏe của lão gia tử có vẻ không lạc quan. Dù sao lão gia tử cũng là một lão nhân hơn tám mươi
tuổi, cho dù thân thể có khỏe mạnh thế nào cũng không thể chống cự được
sự ăn mòn của năm tháng.
Tần Mục bỗng nhiên đứng dậy, không ngừng đi tới đi lui. Giang Bắc làm ra công kích sắc bén như vậy là vì cái gì, có phải muốn thử dò xét thái độ của Tần lão gia tử, đồng thời muốn bóp chết mình từ trong trứng nước?
Những nhân vật bị chính đàn nhuộm dần mấy chục năm giống như bọn họ
đương nhiên biết Cao Bái không có khí phách và quyết đoán mà một người
lãnh đạo phe phái cần có, nếu đánh chết Tần Mục, ở một phương diện khác cũng lộ ra vấn đề: Lão nhân đứng đầu phía bên Giang Bắc, sợ rằng thân
thể cũng không còn khỏe nữa, muốn lót một con đường phía sau, cho dù
không trị được Tần Mục, cũng phải kéo ngã Tần lão gia tử.
Quả nhiên là kế sách một hòn đá trúng mấy con chim, trong lòng Tần Mục
vô cùng khâm phục lão nhân của Giang Bắc. Hắn cầm điện thoại, nhấn được
mấy số, tâm thần vừa động lại cúp điện thoại.
Lẽ nào lão gia tử không nhìn ra ẩn ý bên trong thủ pháp của đối phương?
Tuyệt đối không phải, hắn sở dĩ vẫn không nhúc nhích, chính là muốn xem
Tần Mục có thể làm gì. Nếu Tần Mục mạnh mẽ hành động, lão gia tử đương
nhiên có một bộ sách lược, nếu Tần Mục khép nép, sợ rằng lão gia tử cũng phải chọn lựa một số thủ pháp cực đoan.
Muốn tháo chuông cũng cần người buộc chuông, Tần Mục làm người dẫn lửa, cũng phải làm bình chữa lửa.
Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình của Tần Mục tốt lên rất nhiều, bản
thân hắn không sợ khiêu chiến, chỉ sợ không nhìn thấu đường cong bên
trong. Hắn mở cửa phòng, lớn tiếng cười nói:
- Tiểu Thiền, tài nghệ nấu ăn của em chắc chắn ngày càng giỏi, ở trong phòng đã nghe mùi thức ăn thơm ngào ngạt rồi.
Cầu Tiểu Thiền ở trong phòng bếp rầu rĩ đáp một tiếng, một lát sau mới trả lời tiếp:
- Anh ngồi xuống trước đi, em sắp nấu xong rồi.
Trong giọng nói ẩn chứa vẻ nức nở, Tần Mục nghe ra, nhưng hắn im lặng đi đến bên cạnh bàn, lẳng lặng chờ Cầu Tiểu Thiền nấu xong.
Trên bàn đã bày sáu món ăn, sắc hương đều đủ, Cầu Tiểu Thiền đã dùng hết tâm tư để nấu những món ăn này, đều là những món không dầu mỡ Tần Mục
thích ăn. Tần Mục cười nói:
- Tiểu Thiền, em vẫn nhớ rõ khẩu vị của anh.
Cầu Tiểu Thiền chưa trả lời, Tần Mục đã vội vàng cầm đôi đũa, vươn tay
gắp một miếng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa gật gù. Cầu Tiểu Thiền
lúc này mới nhô đầu ra, tức giận sẵng giọng:
- Anh còn chưa rửa tay, sao đã ăn rồi?
Tần Mục a lên một tiếng, vội vàng chạy đến phòng tắm rửa tay, thuận tiện đánh răng luôn. Khi hắn quay trở lại, Cầu Tiểu Thiền đã đặt súp lên
trên bàn, còn dùng tay xoa xoa mắt.
- Sao vậy, cay mắt sao?
Tần Mục quan tâm hỏi.
- Không phải, trên đường đi ít ngủ nên mắt hơi đau, không có chuyện gì.
Cầu Tiểu Thiền mỉm cười, lại dịu dàng trở về phòng bếp. Tần Mục nhìn theo bóng lưng của nàng, cười nói:
- Em không phải lại chuẩn bị làm chuyện đó chứ, yên tâm đi, hiện tại không cần.
Tần Mục muốn nói đến chuyện Cầu Tiểu Thiền bỏ thuốc trước kia, nghe
những lời này, thân hình Cầu Tiểu Thiền khẽ lắc lư, quay đầu lại, trợn
mắt nhìn Tần Mục.
Ánh mắt này khiến trái tim Tần Mục lại thấy đau nhói, trong ánh mắt này
mang theo vẻ đoạn tuyệt và lưu luyến, mang theo cả tình cảm yêu thương
sâu đậm. Khóe miệng Tần Mục giật giật, lặng lẽ đi theo phía sau Cầu Tiểu Thiền, đi vào phòng bếp.
Cầu Tiểu Thiền ngồi xổm trong góc căn bếp, giống như một đứa trẻ bất
lực, hai tay che miệng, cố gắng không để cho giọng nói của mình phát ra.
Tần Mục thở dài, từ từ ngồi xuống, nắm lấy bờ vai Cầu Tiểu Thiền, kéo nàng vào trong lồng ngực của mình.
- Tần Mục, em thật sự rất khổ, thật sự rất khổ!
Cho dù Cầu Tiểu Thiền có ngốc, cũng biết Tần Mục đã biết chuyện xảy ra, nhất thời gào khóc, hai tay ôm chặt cổ Tần Mục.
Tần Mục vỗ vỗ vào lưng nàng, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, yên tâm, tất cả đã có anh.
Cầu Tiểu Thiền khóc nức nở, Tần Mục không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng
vuốt ve mái tóc của Cầu Tiểu Thiền. Cô gái này từ khi xác định sẽ gắn bó với Tần Mục vẫn không hề oán hận, thậm chí khi thân bại danh liệt, nghĩ đến chế tài không thể nào chạy trốn của luật pháp, vẫn chỉ muốn gặp mặt Tần Mục một lần, tự tay chuẩn bị một bữa ăn ngon cho hắn.
Tần Mục vẫn cho rằng, Cầu Tiểu Thiền là cô gái vô cùng dịu dàng yếu
đuối, cho nên lúc ban đầu bị Cầu Tiểu Thiền bỏ thuốc cũng là chuyện bất
ngờ, nhưng hôm nay Tần Mục hiểu rằng, đừng bao giờ cố gắng tìm hiểu một
cô gái, sự dứt khoát của nàng sẽ khiến nam nhân xấu hổ.
Hai người ôm lấy nhau, nước mắt tủi thân của Cầu Tiểu Thiền thi nhau rơi xuống, Tần Mục thấp giọng nói:
- Được rồi, không phải là chuyện gì không vượt qua được, có gì lớn lao
đâu, cùng lắm mỗi ngày anh sẽ đến nhà giam đưa cơm cho em.
Những lời này vốn có chút làm tổn thương người khác, nhưng lại biểu lộ
ra tình ý sâu đậm của Tần Mục, Cầu Tiểu Thiền nhất thời nín khóc, mỉm
cười, dùng sức đập một phát lên bả vai hắn nói:
- Ai cần anh đi đưa cơm, không phải người thân hay bạn bè, da mặt của anh cũng thật dày.
Tần Mục cười ha ha, đưa tay ôm ngang eo Cầu Tiểu Thiền, cười nói:
- Hôm nay chúng ta cứ ăn như vậy đi, anh chẳng những muốn thưởng thức
tài nấu nướng của em, mà còn muốn xem công phu cho ăn của em như thế
nào.
Khuôn mặt Cầu Tiểu Thiền nhất thời giống như rặng mây đỏ phía chân trời, bởi vì nàng lại nhớ tới Tần Mục từng nói: em cho dạ dày anh ăn, anh cho người em ăn.
Bữa cơm này thật sự rất lãng mạn, còn mang theo chút thương cảm ly biệt. Cầu Tiểu Thiền biết, lần này mình nhất định phải trải qua tai ương nhà
tù, nếu chuyện dính líu đến Tần Mục, Tần Mục nhất định cũng sẽ bị vạ
lây, đây không phải là điều nàng muốn nhìn thấy. Trong lòng Tần Mục cũng có quyết định của mình, cô gái của mình hi sinh bản thân để bảo vệ cho
mình, lẽ nào mình lại không bảo vệ được một cô gái nhỏ bé như vậy hay
sao, mình có còn là nam nhân nữa không? Hai người cứ thế gắp đồ ăn cho
nhau, một bữa cơm mà ăn hơn hai giờ, sáu đĩa thức ăn cùng một chén lớn
súp cũng bị hai người ăn sạch.
- Bây giờ anh mới phát hiện, nếu nuôi em, chỉ dựa vào tiền lương của anh thật sự không đủ.
Tần Mục ợ hơi, cười khổ nói.
Cầu Tiểu Thiền tinh nghịch dí tay vào đầu Tần Mục, nói:
- Anh không nói em cũng biết, tập đoàn của Chu tỷ tỷ và Lưu tỷ tỷ không phải cũng là của anh hay sao?