Y cười nói, sau đó nói với Vương Trường Canh:
- Phó chủ tịch Vương cũng ở đây, vậy thì hay quá, hôm nay tôi bắt được một đại tài chủ, nhất định phải để hắn mời một bữa.
Bạch Quang Lượng quá quen với con người Quách Tự Tại. Dù mới ngoài ba
mươi nhưng làm việc rất chắc chắn, có thể khiến hắn hoan hỉ như vậy chắc chắn chuyện có liên quan đến Tần Mục.
Tần Mục cười gượng, sau khi chào hỏi Bạch Quang Lượng, Vương Trường Canh và nói trong ngại ngùng:
- Vài vị khách tới thôn Tây Sơn đến xem hàng, chủ tịch Quách lo lắng có
phải huyện ủy nên tổ chức đón không, nên bảo tôi cùng anh lên báo cáo
tình hình cụ thể.
Quách Tự Tại mừng thầm, Tần Mục thật biết chuyện, đem không ít công lao cho mình, sao này phải kết giao nhiều hơn với hắn.
Bạch Quang Lượng vốn hồ nghi công ty chạm khắc gỗ của hắn chỉ là một lợi thế về mặt chính trị mà thôi. Nhưng không ngờ tên tiểu tử hắn có thể
mời được khách hàng đến, vậy thì không thể làm ngơ rồi. ông vỗ tay xuống bàn, đứng dậy, nói lớn:
- Chuyện tốt, đây là chuyện tốt. Dù chưa biết kết quả cuối cùng thế nào
nhưng thôn Tây Sơn đã xuất hiện trong phát triển của huyện. Trưa hôm nay tôi mời, đặt địa điểm tại ...
Ông nhìn vào mắt Vương Trường Canh nói:
- Chính là Phú Qúy Môn, các vị đừng nhìn tôi, tôi tới bỏ tiền túi, không hề dùng một phân một khắc tiền nhà nước.
Tần Mục mừng thầm trong lòng, Bạch Quang Lượng này thực sự là một người rất tốt.
Thấy hắn cúi đầu, không nói gì, Bạch Quang Lượng cười, mắng:
- Tiểu Tần ngươi còn ngẩn ra, đừng có ở đó giả bộ, công lớn như vậy lão
tử không giành với anh đâu, trông anh như cô dâu bị ức hiếp vậy. Anh cho rằng tôi vẫn chưa biết anh sao?
Bạch Quang Lượng nhất thời vui vẻ, ngay đến “lão tử” cũng nói ra rồi, khiến hai người kia ngạc nhiên nhìn nhau.
Vương Trường Canh đứng dậy chào ra về, Bạch Quang Lượng gọi lại, nói:
- Đồng chí Trường Canh, chúng tôi biết anh và tiểu Tần có chút khúc mắc, mọi người đều làm việc, ai có lỗi đều phải nêu ra, còn để trong lòng
sao? Tại hội nghị anh đưa ra nghi vấn về tiểu Tần là đương nhiên, điều
đó là cần thiết. Chính sách của Đảng chính là nghi ngờ tất cả, cẩn thận
mà làm. Đi đi đi, hôm nay tôi làm hòa cho anh, mọi người cùng uống vài
ly.
Có thể khiến chủ tịch huyện ra mặt giải hòa, thể diện của Tần Mục cũng thật lớn. Tần Mục cười nói:
- Chủ tịch Bạch, ngài như vậy là nuông chiều tôi rồi. cán bộ cơ sở chúng tôi vẫn cần sự giám sát nghiêm minh của các vị lãnh đạo. Nếu không tôi
kiêu ngạo, không còn tâm huyết, mang thuốc nổ đến nổ tung cả xưởng pin
của huyện chúng ta, vậy thì rách trời rồi.
Tần Mục nói chuyện cười nhưng Bạch Quang Lượng lại giữ trong lòng. Tuy
người ta gọi Tần Mục là Tần ngớ nẩn, nhưng Lý Quan Lượng biết rõ tên Tần Mục này làm việc nói chuyện rất suy xét, quyết không đem chuyện xưởng
pin làm trò đùa. Vương Trường Canh cũng ở đây nên hắn không thể truy hỏi cái gì. Bốn người cùng đi ra ngoài, ngồi trên chiếc xe Jeep đi về hướng Phú Qúy Môn.
Trên xe Vương Trường Canh cũng dần giải trừ sự đề phòng của mình. Y và
Bạch Quang Lượng vừa mới thân, đang trong thời kỳ tìm hiểu, nên cũng rất xem trọng hai thanh niên mà Bạch Quang Lượng coi trọng. Thỉnh thoảng y
hỏi đến gia thế và tuổi tác của Tần Mục. Lần này dù giao dịch có thành
công hay không, tên Tần Mục trẻ tuổi này cũng để lại ấn tượng đối với
cấp lãnh đạo. Có năng lực, có bản lãnh, đây là những lời đáng giá bình
thường. Một khi giao dịch thành công, xóa bỏ rào cản, dẫn dắt nông dân
đi khai thác, đánh giá đó hoàn toàn xứng đáng với hắn.
Thấy Tần Mục cười vô cùng bình tĩnh, lại nghĩ đến chuyện con gái không
dám nhận của mình khóc lóc kể, khiến ông càng suy nghĩ khác.
Ủy ban huyện cách Phú Qúy môn cũng không xa, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Vương Trường Canh nhìn tòa nhà hai tầng, liền thở dài trong lòng, không
ngờ bước ngoặt trên con đường chính trị của mình lại chính là ở đây.
Ngô Cúc đứng ngoài đại sảnh, đang nói gì đó với một cô gái khác. Bốn
người hắn bước vào, cô vội đến nghênh đón. Sau khi thấy Tần Mục thì mắt
cô sáng lên, cười tủm nói:
- Tần Tiểu đệ, từ sau vụ lần trước em vẫn chưa từng đến thăm chị. Lát nữa dọn bàn, chị phải đặc biệt kính em rồi.
Dường như cô đã rũ bỏ tất cả chuyện hôm đó, lấy lại vẻ tinh anh vốn có.
Hắn lúng túng. Tin đồn cô là tình nhân của chủ tịch Vương ngay đến Lưu
Đại Hữu cũng biết, Bạch Quang Lượng chắc chắn cũng biết. cô lại tỏ ra
thân thiết với mình như vậy, có thể nào ảnh hưởng đến hình ảnh của mình
trong lòng Bạch Quang Lượng không?
Quả nhiên, hắn liếc nhìn nhanh sang Bạch Quang Lượng, thấy mặt ông tối lại, liền cười nói:
- Ai nha, chuyện chị Ngô giới thiệu bạn gái cho em, em vẫn nên đến cảm
ơn, sao lại thành chị chúc rượu em? Em thấy có phải chị cố ý từ chối, có phải muốn tiếng xấu của Tần Mục này đã đồn khắp nơi không, mọi người
nghe thấy tên em đến gặp cũng không muốn gặp nha?
Hắn vừa nói vậy mọi người liền nhớ ngay đến vị trưởng thôn trẻ tuổi, có
tài nhưng chỉ mới hai mươi mà thôi, đến người yêu cũng không có. Hắn
thân thiết với cô cũng chỉ vì cô giao thiệp rộng, có thể giúp hắn tìm
được bạn gái. Chuyện này không có gì đáng trách. Bạch Quang Lượng nhìn
hắn cổ quái, rồi cười, nghĩ thầm tên tiểu tử này đã tra thuốc nhỏ mắt
cho mình rồi? Cậu cho rằng tôi không biết chuyện của hai người sao?
Đương nhiên, một câu nói có rất nhiều người nghe thấy, mỗi người có cách nghĩ riêng. Sau khi hắn nhẹ nhàng hóa giải được sự lúng túng, cô liền
vỗ tay.
Lập tức có hai nhân viên phục vụ mặc áo sườn xám đứng hai bên đại sảnh, dẫn mọi người đi vào gian phòng tốt nhất.
Tần Mục đi sau cùng, cúi đầu nghĩ tâm sự, lại cảm thấy trong lòng bàn
tay mình có một ngón tay út lạnh, mềm mại như không có xương luồn vào.
Hắn vội nghiêng đầu nhìn lại, thấy cô đang bước về phía trước, dường như ngón tay đó không thuộc về hắn.
Hắn liền cười gượng, muốn thoát khỏi cô nhưng ai ngờ cô cũng nhìn hắn,
ánh mắt như tức giận mà cũng như không, vừa như e ngại vừa không, khiến
hắn có cảm giác như vụng trộm, ngón tay đó không dám động lung tung.
Cô hé miệng cười, ánh mắt ấm áp, ngón tay út của khẽ vòng vòng trong
lòng bàn tay. Sau đó dùng móng tay áp vào giữa lòng bàn tay. Nơi này
phản phất sự mê hoặc của một phen tình thú khác trong lòng hắn.
Một tay hắn dùng lực, nắm chắc lấy ngón út của cô. Cô có chút hoảng hốt, muốn rút ngón tay về, lại khiến hắn càng không buông tha. Nhìn từ phía
sau giống như hắn muốn lôi tay cô, làm chuyện gì xấu. Cô như con mèo bị
kinh sợ, cúi thấp đầu, mái tóc rối tung trước ngực, thở hổn hển, ngực
phập phồng.
Phía trước là ba vị lãnh đạo nổi danh trong huyện. Hắn cũng không dám
quá đáng. Nếu chỉ có hai người ở chung, hắn không đảm bảo sẽ không biến
cô thành người phụ nữ của mình.
Đến phòng VIP, nhân lúc mấy người phía trước nhường nhau, liền vẽ một
đường lên mu bàn tay hắn, sức mạnh u uán đó chỉ mong có thể cắn hắn một
cái mới cam tâm.