Hắn cũng đã uống khá nhiều, đi ra mở cửa, người trẻ trong thôn liền kinh hoàng gọi:
- Trưởng thôn, không hay rồi bà nội anh Cửu sắp không xong rồi.
Bà nội anh Cửu không phải ai khác, chính là bà ngoại của Chu Tiểu Mai.
Hắn vừa nghe vậy, men rượu đã giảm đi phân nửa, vội vàng gọi Hồ Lão tứ. mọi người tan cuộc vui, vội vàng đến nhà Chu Tiểu Mai.
Bà ngoại Chu Tiểu Mai vẫn có bệnh, cũng không nghiêm trọng, vẫn uống
thuốc, không có chuyện gì lớn. Ai ngờ tối hôm đó bà thấy khó chịu, mấy
bà vẫn hay nói chuyện cùng bà cho rằng bệnh cũ tái phát, nhưng chẳng mấy chốc, người đã không thở nữa.
Khi bọn họ đến bà đang hấp hối, gần như không nhận ra ai nữa. Nhưng khi
hắn bước đến trước mặt bà, người chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, bà mở
to mắt, giơ tay lên, nhìn rõ hắn hơn bao giờ hết.
Hắn vội nắm lấy tay bà nói:
- Bà à, cháu là Tần Mục, cháu ở đây.
Bà cụ chậm rãi gật đầu, môi run run, nhưng không nói thành lời. Hắn vội ghé sát tai vào miệng bà, nghe được bà nói yếu ớt:
- Tiểu Mai nhờ... cháu ... chăm sóc cẩn thận.
Đây là một bà cụ nói, trong chốc lát hắn thấy khóa mắt mình cay xè, ra sức gật đầu, nói:
- Bà yên tâm, cháu nhất định chăm sóc tốt chị Tiểu Mai.
Mặt bà lộ vẻ tươi cười, dần nhắm mắt lại. đúng lúc mọi người khóc than thì bà cụ lại mở mắt ra, giọng yếu ớt:
- Không ra khỏi cửa được, không ra khỏi cửa được.
Hắn ngơ ngác, hiểu ngay ý bà, nắm chặt tay bà nói:
- Bà à, bà cứ yên tâm, Tần Mục cháu sẽ đưa bà ra cửa.
Bà vừa nghe thấy thì nghiêng đầu, cười thản nhiên, đầu cúi xuống, cứ vậy mà ra đi.
Theo phong tục trong thôn, đưa tang người già phải có con trai đánh
phiên, không có con trai, cháu trai thì anh em sẽ làm chuyện này. Nhưng
đời người nhiều nhất chỉ được đánh phiên hai lần. Con trai bà sớm đã ra
đi, lại lại chỉ có một mình trong thôn, cho nên trước lúc chết bà cho
rằng mình đã sống uổng phí, lúc chết ngay đến người đánh phiên cũng
không có.
Hắn nhận việc đánh phiên này cũng coi như nhận bà làm mẹ nuôi.
Ngày đưa tang thì hắn để tang, đôt giấy, đưa bà về với phần mộ tổ tiên.
Quỳ bên mộ liên tiếp ba ngày, khiến hắn có chút mệt mỏi, lại tạm thời
chưa liên lạc được với Chu Tiểu Mai, nên đám tang của bà ngoại cô đều do hắn thu xếp, khiến hắn gầy đi rất nhiều.
Sau đám tang vài ngày, Chu Tiểu Mai viết thư báo đã liên lạc được với
một số khách hàng Hoa kiều bên Châu Âu, chuẩn bị liên lạc thêm vài người nữa., cùng đến thôn Tây Sơn xem hàng. Dù trong thư không hề nhắc đến
hắn, nhưng từ những hàng chữ đó, hắn có thể nhận ra sự nhớ nhung của cô, không đánh lòng nói chuyện bà ngoại cô qua đời. Hắn viết thư kể về sự
thay đổi trong thôn, cũng nói trong thôn đã lắp điện thoại, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện về.
Sau một loạt chuyện, khí hậu đã ấm dần lên, Lưu Đại Hữu gọi mấy cuộc
điện thoại kêu hắn lên huyện. Y không mời hắn một bữa thì cảm thấy bất
an. Hắn liền mắng y thật thà quá, tiêu tiền cũng nóng vội như vậy.
Trương Thúy đứng bên nói Tấn Mục lớn rồi mà còn đùa với Lý Đại Hữu, cũng không biết con gái nhà ai có thể trị được hắn.
Sau khi cúp máy, hắn liền nhớ đên Chu Tiểu Mai, buồn bã trong lòng, lại
thêm bức thư từ trung ương gửi về càng khiến hắn buồn hơn, liền chắp tay đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Hà Tinh đang nắm tay thím Tề cười nói.
- Chuyện vui gì vậy, nói cho tôi nghe nữa, để tôi vui lây.
Hắn lấy lại tinh thần, tươi cười đến trước mặt Hà Tinh.
Mặt Hà Tinh đỏ lên, vội rút tay lại, cúi đầu, xoắn xoắn vạt áo của mình, chân còn đá lung tung, như có vật gì đó tầm thường trên đất bị cô đá
đi.
Hắn nheo mắt, nhìn thấy một cái rễ cây lớn như bàn tay trên đất, sau cô, liền nhặt nó lên.
Thím Tề đứng bên tủm tỉm cười:
- Trưởng thôn, cậu xem, cái này giống cái gì?
Hắn nhìn kỹ rễ cây, tự nhiên thật có những vật thật thần kỳ, rõ ràng là
một nam một nữ đang hôn nhay thắm thiết. Hắn đã hiểu nguyên nhân khiến
hai người cười khi nãy, liền cười nói:
- Rõ ràng như vậy mà hai người cũng nhìn không ra. Cũng đúng, hai người
có thể không biết, ở nước ngòai đây là một động tác lễ nghi thông
thường.
Hắn nói có chút văn vẻ, thím Tề nghe không hiểu, nhưng Hà Tinh đã hiểu, bĩu môi không tin, nói:
- Tầm bậy, làm gì có người như... như vậy chứ.
Tần Mục cười nói:
- Em chưa từng ra nước ngoài nên em sao biết được? Đợi có cơ hội, đưa em đi mở rộng tầm mắt.
- Cái gì? Ra nước ngoài?
Hà Tinh và thím Tề ngẩn người ra. Đặc biệt là thím Tề, đi lên huyện thôi cũng như phải đi cả năm, ra nước ngoài phải ngồi xe bao lâu mới đến?
Chớp mắt lại mười ngày trôi qua, lúc này đã bắt đầu cày bừa vụ xuân, hắn cũng rất bận rộn, vẫn không có thời gian lên huyện.
Ngày đó có người gọi hắn từ ruộng về thôn, ngay sau đó hắn nhận điện
thoại của Chu Tiểu Mai. Cô nói cô đã đưa được người đại diện của bảy
công ty lên chuyến xe về huyện Tây Sơn rồi. Giọng cô đầy phấn chấn, xem
ra đã đạt được cam kết cơ bản với các công ty đó. Chỉ cần hàng bên hắn
qua được sẽ có thể mang lại mấy vụ làm ăn lớn. Hắn cười khích lệ cô vài
câu, vẫn không để lộ tin bà ngoại cô đã qua đời.
Gác máy, hắn vô cùng hưng phấn. Hắn thấy thế giới này quá yên lặng.
Chuyện nhỏ dù liên tiếp nhưng vẫn chưa làm được gì cho dân chúng ca
ngợi, cũng có chút uất ức trong lòng.
Hắn chào Hồ Lão Tứ rồi vội vã đi về phía thị trấn. Từ khi Quách Tự Tại
làm trưởng trấn tại trấn Hà Tử, hắn vẫn chưa đến chào hỏi, chuyện này có chút thất lễ. Hơn nữa mối quan hệ giữa La Vạn Hữu và Bạch Quang Lượng
cũng khá tốt, thôn Tây Sơn vẫn đang trong thời gian khảo nghiệm, vẫn cần sự cho phép của hai vị lãnh đạo trực tiếp.
Người đầu tiên hắn đến thăm là Quách Tự Tại. từ sau khi vị thân tín của
chủ tịch huyện này đến trấn vẫn chưa công tác gì nhiều, xem ra sớm đã
nhằm vào khu khai phá thôn Tây Sơn, chờ cơ hội này để nổi tiếng.
Quả nhiên, đối với chuyện đến thăm của hắn thì Quách Tự Tại rất vui vẻ,
kéo gần khoảng cách với Tần Mục, dường như không hề có cảm giác như
trưởng trấn. Khi nghe nói mấy hôm tới thôn Tây Sơn sẽ có khách đến, y
càng vui mừng hơn, liền chuẩn bị xe lên huyện.
Thấy vậy hắn liền sáng mắt, không nhắc đến chuyện đi tìm La Vạn Hữu.
trước đây, khi ở bên Bạch Quang Lượng y vẫn chưa tỏ vẻ gì, hôm nay đã
xuống đến trấn Hà Trư, chắc chắn ít nhiều sẽ nảy sinh mâu thuẫn với La
Vạn Hữu.
Khi hai người đến thị trấn, đã là 11h trưa. Theo ý Tần Mục thì đến chiều hãy báo cáo lên huyện nhưng mà Quách Tự Tại lại nóng vội, kéo hắn đến
phòng Bạch Quang Lượng, vừa hay lại thấy Vương Trường Canh đang ngồi
uống trà ở đó.
- Tự Tại, anh xem anh kìa, đã thành chủ tịch thị trấn rồ, vẫn còn hấp tấp như vậy.
Bạch Quang Lượng không hề có ý trách y mà ngược lại rất thích y.
- Nếu không phải có chuyện tốt, tôi cũng không dám vào văn phòng của anh.