Chủ tịch huyện thăng chức, thư ký như ông khẳng định cũng được
thơm lây. Cho dù là công trình này thất bại, cũng là do những
nhân viên thao tác thực tế như chúng tôi không đúng, không liên
quan gì tới Chủ tịch huyện cả.
Quách Tự Tại nghe xong, hai mắt sáng lên, cẩn thận suy nghĩ về ý tứ sâu xa của Tần Mục, sau đó nở nụ cười.
Vừa cười, Quách Tự Tại vỗ vỗ bả vai Tần Mục, khen:
- Tiểu Tần, đồng chí này rất được, được lắm nha. Như vậy đi,
chờ anh hết bệnh rồi, đến trụ sở huyện tìm tôi, tôi với anh
nói chuyện nhiều hơn.
Tần Mục cũng cười, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.
Ngoài dự kiến của Tần Mục, hắn ở trong bệnh viện bảy ngày,
tới khi xuất viện cũng không nhìn thấy người nào có quan hệ
với Bạch Quang Lượng, ngay cả Bạch Nhược Hàm vốn đi làm trong
bệnh viện cũng không gặp lại.
Tần Mục đi đến trụ sở huyện, lại cho biết rằng Chủ tịch huyện
cùng Thư ký Quách đã đi xuống nông thôn rồi, thời gian quay lại
còn chưa biết rõ cụ thể ra sao, điều này làm cho Tần Mục giật mình.
Có lẽ bản thân hắn đã quá sốt ruột, Tần Mục ngồi trên xe quay về trấnHà Tử, âm thầm nghĩ.
Hắn không dừng lại ở trấn Hà Tử, trực tiếp ngồi xe ba bánh
trở lại thôn Tây Sơn, mỗi lần bò lên ngọn núi kia hắn đều thề
nếu không mở được một con đường đi thông qua ngọn núi này, hắn
liền chết già ở thôn Tây Sơn,
Vừa mới vào thôn, Tần Mục liền nhìn thấy Triệu quả phụ lắm
miệng đang lải nhải gì đó với mấy cô gái trong thôn. Mấy cô
gái thấy Tần Mục đi tới, liền kéo kéo cánh tay Triệu quả
phụ, im bặt không dám lên tiếng.
Tần Mục cười đi tới, nhiệt tình hô:
- Thế nào, các vị không bận à?
Người khác không nói gì, Triệu quả phụ lại âm dương quái khí nói:
- Bận hay không còn phải xem trưởng thôn nhà anh cả, trả thù lao
thì bận, không trả thù lao thì có muốn bận cũng không được nha.
Tần Mục nghe xong, mày liền nhíu lại, nói:
- Sao, ai lại đắc tội với thím Triệu rồi, tức tối thế cơ đấy?
Triệu quả phụ hừ một tiếng, vươn tay quạt quạt mấy cái trước mũi, ánh mắt đảo khắp nơi, miệng than thở:
- Còn có ai dám đắc tội tôi chứ, cả đám như khỉ đột, người
khác làm việc không trả tiền thì đập chết chúng nó.
Tần Mục nghe câu này đúng là không tự nhiên, nhưng mà hắn vừa
mới trở lại thôn, lhông biết đã xảy ra chuyện gì, liền cười
nhạt, xoay người đi về nhà.
Triệu quả phụ ở đằng sau nói vọng lại, chỉ cây dâu mắng cây hòe:
- Những số tiền kia của người trong thôn nha, cũng thành ra vật
hi sinh cho người nào đó mua chuộc lòng một đứa con gái mà
thôi.
Tần Mục bỗng nhiên xoay người, nhìn thẳng vào Triệu quả phụ, cứ như thế nhìn chằm chằm.
Triệu quả phụ bị Tần Mục nhìn mà chợt sợ hãi, bĩu môi, nói một tiếng xong uốn éo đi về hướng khác.
Tần Mục liền nổi cơn giận, vốn bởi vì chuyện không thể tiếp
xúc với chủ tịch huyện Bạch theo ý muốn của hắn đã làm hắn
không vui, vừa trở lại thôn lại bị Triệu quả phụ âm dương quái
khí nói cho mơ mơ hồ hồ. Tần Mục một cước đá văng cửa nhà
mình, nhìn mấy cô gái đang làm việc bên trong, sắc mặt trầm
xuống nói:
- Tề thẩm, dì nói xem, rốt cuộc là thế nào?
Tề thẩm mơ hồ, nhưng nhìn thấy Tần Mục âm trầm nhìn đám đàn
bà con gái trong thôn đang đứng quanh, lập tức biết Tần Mục đã
nghe được tin đồn gì, liền do dự nói:
- Trưởng thôn, ở chỗ này nói không tiện lắm.
- Nói, có gì mà không tiện? Các vị đều nhìn thấy tôi lớn lên, còn phải che giấu gì? Có gì ám muội chứ? Nói!
Tần Mục ngồi xuống giường gạch, nhìn chằm chằm vào Tề thẩm.
Tề thẩm do dự một chút, nói:
- Hôm kia, Triệu muội tử mang một cái rễ cây cho Chu sư phó,
nhưng Chu sư phó lại nói rế cây kia vốn có thể dùng để làm gì gì đó, cái gì mà nam nữ thân chủy… Triệu muội muội lại cố
ý bố trí… bố trí làm cho cái rễ cây đó bị hỏng rồi
-Bố cục.
Tần Mục lạnh lùng nói.
- Đúng, bố cục, ta nghĩ nếu Chu sư phó đều nói là không thể
dùng nữa, đương nhiên ta không đưa tiền. Nhưng Triệu muội tử nói, chúng ta là cố ý không trả tiền, về sau muốn mang cái rễ cây
kia bán đi được một đống tiền lớn. Còn nói… còn nói…
Tề thẩm nói tới đây, do dự không dám nói tiếp, mấy cô gái
trong viện cũng dừng tay lại, cúi đầu, lặng lẽ nhìn qua Tần
Mục.
- Sợ cái gì, nói! Tôi mặc dù là trưởng thôn, nhưng trưởng thôn
phải làm việc cho thôn, có gì mà tôi không thể biết?
Tần Mục nghiêm mặt:
- Đừng để tôi phải trực tiếp đi hỏi Chu sư phó.
Chu sư phó chính là Chu Ái Quân, Tần Mục vô cùng rõ ràng.
- Ả nói, ả nói trưởng thôn lấy toàn bộ chi phí chung của thôn bỏ vào túi mình, sau đó còn nói…
Tề thẩm hoàn toàn không còn bộ dạng đanh đá nữa, nói gì cũng không dám nói rõ ràng.
Lúc này, Chu Ái Quân đẩy mạnh cửa ra, lớn tiếng nói:
- Nói trưởng thôn dùng tiền chung của người trong thôn cho nha đầu Hà Tinh, ả còn nhìn thấy cậu và Hà Tinh…
Nói tới đây mặt đỏ bừng, không nói thêm được nữa.
Tần Mục cười khổ một tiếng, thì ra chính là việc này. Công
phu nói luyên thuyên của đám đàn bà con gái trong thôn làm cho
cán bộ cơ sở phải đau đầu, đây cũng là lần đầu tiên Tần Mục
gặp phải chuyện thế. Nhưng tuy rằng trước kia hắn chưa từng gặp
phải, cũng nghe noi khá nhiều, cảm thấy không cần so đo, vỗ vỗ
tay nói:
- Có cái gì quá đáng sao? Các người chuyên tâm làm chuyện của
mình, tiền á, nằm trong túi của mình mới có ý nghĩa, người
khác có gì giận cái gì, oán cái gì, cho nàng nói thoải mái
đi! Tôi đây đường đường chính chính, cho dù quỷ có tới, cũng
có câu tục ngữ là nói phải củ cải cũng nghe cơ mà.
Câu này làm cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, Tần Mục
lại quay sang hỏi tiến độ của mấy ngày hôm nay. Có hai lão sư
phó trợ giúp, tiến độ của Chu Ái Quân rõ rằng tăng nhanh hơn
nhiều, đã làm xong phần đục thô rồi.
Về phần bên phía Tề thẩm, trừ bỏ Triệu quả phụ trộm gian
cùng mánh lới ra thì mấy người còn lại đều lấy được tiền,
nhiều tám mươi, ít thì bốn mươi. Nhưng nhìn nụ cười tươi của mấy
nàng này, Tần Mục hiểu được các nàng cũng thấy thế là đủ.
Lại còn Tề thẩm, bởi vì bản thân mình chưởng quản tiền tài,
không hề động đến một xu, liền đợi Tần Mục trở về lên tiếng.
Tần Mục nhìn Tề thẩm liền cười, hỏi mọi người:
- Mọi người nói, Tề thẩm nên nhận bao nhiêu tiền?
Đám phụ nữ nhăn nhó không lên tiếng, Tần Mục liền cười:
- Tề thẩm chưởng quản tài vụ vô cùng tốt, tôi quyết định thưởng cho Tề thẩm một trăm đồng!
- Oa!
Toàn bộ mọi người đều hốt hoảng trước sự hào phóng của Tần
Mục, một trăm đồng! Đám con mình đi ra ngoài làm công một năm
cũng chỉ có nhiều nhất là trăm đồng. Tần Mục này vừa ra tay
lại chính là một trăm đồng?
Người sống trên núi vô cùng giản dị, chỉ cần cho bọn họ chút
lợi ích thực tế, bọn họ sẽ cảm kích anh. Đây chính là bản
chất thuần phác nhất của người nông thôn. Tần Mục làm quan,
không cần thượng đạt thiên thính, nhưng tối thiểu không làm bản
thân thấy áy náy lương tâm, phải suy nghĩ thực tế cho hướng đi
của người dân.