Đám phụ nữ kéo lấy Tề thẩm chúc mừng, Tề thẩm nhăn nhó xoay
người từ hông túm ra tờ một trăm đồng hiếm thấy. Tờ tiền này
giá trị thật lớn, vui sướng bọc lại trong áo bông của mình.
Tần Mục gật gật đầu, đám người kia cũng đã bắt đầu vào
guồng rồi, đào tạo cho bọn họ sau này làm việc hạch tâm như mở
rộng kinh doanh sau này. Hắn hoàn toàn không sợ việc chạm khắc
gỗ không có thị trường, phải biết rằng nếu một tác phẩm chạm khắc gỗ làm tốt, tuyệt đối hoàn toàn có thể thỏa mãn được
cả giá trị kinh tế lẫn nghệ thuật.
Tần Mục nhìn mấy người đang đứng đó hưng phấn nói chuyện,
ngoắc Chu Ái Quân, liền xoay người trở về phòng, lấy bút lông,
lại lấy ra giấy hồng viết trong dịp lễ mừng năm mới, tự nghĩ
chốc lát, sau đó dùng bút lông viết vào mấy ô vuông trên giấy.
Hắn đang viết, Hà Tinh đẩy cửa vào, thấy Tần Mục, Hà Tinh vui vẻ kêu lên:
- Anh Tần!
Từ sau khi trải qua chuyện bắt cóc, cô không còn gọi là trưởng thôn Tần nữa, đổi thành gọi “anh Tần”.
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hà Tinh,
chuyện lần đó giống như không để lại di chứng quá lớn, liền
cũng không nhắc lại mấy câu nói huyên thuyên của Triệu quả phụ, chỉ cười nói:
- Vừa hay, anh đang lo không có người hỗ trợ đây, em tới vừa hay.
Ha Tinh nhìn lại, thấy tờ giấy hồng thật to Tần Mục đang viết:
- Công khai thôn vụ.
Lại quay sang kỳ quái hỏi:
- Tần đại ca, anh đang làm cái gì đây?
Tần Mục chỉ vào bốn chữ này giải thích:
- Dân chúng có quyền dân chủ, chúng ta công khai toàn bộ thôn vụ cùng tài chính, để cho mọi người trong thôn đều biết, biết số tiền của bọn họ được chi vào việc nào, tiêu dùng vào những thứ có giá trị không.
Hà Tinh ngẩn ngơ, nói:
- Anh Tần, cách làm này của anh giống như những gì mà cơ chế
quản lý của nước ngoài mà trường em giảng dạy đấy.
Tần Mục gật đầu:
- Quản lý xí nghiệp, hay quản lý thôn trang, tuy danh nghĩa khác
nhau nhưng nguyên tắc lại giống nhau. Chỉ cần làm cho mọi người
cùng biết, cùng hiểu được, thế thì sẽ không xuất hiện kiểu
đoán đếm như thế nữa.
Nói xong, Tần Mục thâm trầm liếc nhìn Hà Tinh một cái.
Mặt Hà Tinh thoáng đỏ lên, cắn cắn môi, lộ ra hàm răng ngọc
trắng muốt, đôi mắt ẩn sương mù, dường như ấm ức vô hạn, lại
như vui sướng vô hạn.
Tần Mục thấy Hà Tinh bày ra bộ dạng thiếu nữ thế này, tim
đập loạn, cầm lấy bút lông, chuẩn bị tiếp tục viết, lại nghe
thấy Hà Tinh nhỏ giọng hỏi:
- Anh Tần, ngày đó, tối hôm đó, anh nói có phải là thật sự hay không?
- Tối hôm nào cơ?
Tần Mục đang cố gắng tập trung, tiện miệng hỏi.
Hà Tinh xì một tiếng, bật cười, gằn giọng:
- Anh Tần, thì ra bộ dạng thành thật kia của anh là giả vờ, hóa ra anh cũng lão làng gớm.
Tần Mục nghe cô nói thế, lại càng thêm mơ hồ, hỏi:
- Sao anh lại hỏng thế, em nói xem.
Hà Tinh dậm chân, oán giận quay ngoắt một cái, hai tai cũng đỏ bừng, cô dậm chân nhỏ giọng nói:
- Biết rồi còn giả vờ hồ đồ.
Nói xong quay người rời khỏi phòng Tần Mục.
Tần Mục bị cô làm cho đầu óc mờ mịt, cười gượng lắc đầu, hoàn thành nốt cái bảng “thôn vụ công khai” kia.
Chờ hắn viết xong, lại để cho con trai Tề thẩm bôi hồ sau đó đưa Chu Ái Quân đến thẳng cửa thôn dán lên cột đá.
Hồ lão tứ nghe nói Tần Mục trở lại, liền ngồi không yên, rời
nhà đi tới chỗ Tần Mục. Trong lúc vô tình lại phát hiện có
hai người ở cửa thôn lén lút, tay đang ôm tảng đá liền vội
chạy tới, vừa chạy vừa hô:
- Đang làm gì đấy, hai người đang làm gì!
Tần Mục cười ha ha, nhìn lại Hồ lão tứ.
Nhìn tờ giấy đỏ ghi chi chít rõ ràng những con số tài chính
cùng thôn vụ, còn có con số tính toán hàng tháng, trong hai
mắt Hồ lão tứ đã ươn ướt.
- Ngày mai, ngày mai ta lên trấn nói, ta già rồi, trọng trách bí thư chi bộ của thôn sẽ giao cho cậu làm!
Vị bí thư chi bộ đã già dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Mục nói.
Sáng ngày thứ hai, không đợi Hồ lão tứ lôi kéo Tần Mục lên
trấn trên, phó Chủ tịch Kim Tiểu Lượng trấn Hà Tử chưởng quản công nghiệp vội vàng chạy xuống thôn, bảo cho đám Tần Mục, Hồ Lão Tứ chuẩn bị cẩn thận.
Chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng thị sát các huyện, hôm nay sẽ
tới trấn Hà Tử. Hơn nữa Thư ký Quách Tự Tại của Chủ tịch
huyện Bạch còn chỉ đích danh là muốn đi thôn Tây Sơn. Đám lãnh
đạo trấn Hà Tử nghe thấy thông báo như thế cũng mặt co mày
cáu, đi chỗ nào lại không đi, cố ý lại muốn đi thôn Tây Sơn.
Tình hình lụi bại của thôn Tây Sơn kia rành rành trước mắt đám
lãnh đạo, bọn họ rõ ràng chỉ nhắm mắt mở mắt nhìn rồi chờ
đợi mà thôi.
Trưởng trấn La Vạn Hữu cố ý nói dò trong điện thoại rằng thôn Tây Sơn vô cùng hẻo lãnh, hơn nữa còn phải băng qua một ngọn
núi lớn, sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu của lãnh đạo, đề nghị chuyển sang chọn thôn Độ Kiều gần trụ sở trấn nhất để
thị sát. Nơi đó tuy rằng không giàu có gì lắm, nhưng ít nhất
trong thôn cũng có một xưởng gia công nho nhỏ, coi như có chút
dấu hiệu sản xuất.
Ai ngờ thư ký Quách luôn tỏ vẻ hiền lành, lại không hề có cửa thương lượng, còn nói lời thấm thía rằng:
- Lão La à, trấn Hà Tử của các anh xuất hiện người tài rồi,
chuẩn bị mang những đồ gõ điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật lên những thành phố lớn, khí phách của Tần trưởng thôn của
các anh đúng là không nhỏ nha, nhân tài như thế không để cho
chúng tôi gặp gỡ, còn phải trốn đi sao? Đừng nói thêm gì nữa,
trưa nay dùng cơm ở thôn Tây Sơn.
La Vạn Hữu vừa nghe xong, lập tức hội báo cho Bí thư Lý Chiếu
Hùng, mấy người cùng hợp lại một chỗ thương lượng, rồi sai Kim Tiểu Lượng đi trước một bước, dặn dò Hồ Lão Tứ cùng Tần Mục
dàn xếp hết dân chúng, không để tin đồn gì không nên nói lọt
vào lỗ tai lãnh đạo trong huyện.
Kim Tiểu Lượng dặn dò hai người Tần Mục xong, lại vội vội
vàng vàng quay trở lại, làm chủ quản mảng công nghiệp, lão
nhất định phải ở trên trấn, báo cáo công tác sản xuất với
Chủ tịch huyện,
Thấy Kim Tiểu Lượng hấp tấp rời đi, Hồ Lão Tứ liền hỏi Tần
Mục, nên sắp xếp những người nào để đứng lên nói chuyện chứ?
Nhìn xung quanh, Tần Mục gật đầu nói:
- Chú, cháu không thích làm bộ, mặc kệ ai nhìn thì nhìn, ai
nói thì nói. Nói cháu tốt, sau này cháu liền theo điều đó mà phát huy, nếu nói cháu không tốt, thì cháu lại càng phải
tiếp túc rút kinh nghiệm. Cho dù là không cho cháu ngồi chức
trưởng thôn này nữa, không phải cháu vẫn có thể tìm việc làm
cho các vị hương thân phụ lão? Chú nói, thế thì còn cần để ý nữa không?
Hồ Lão Tứ nghe Tần Mục nói thế, vỗ đùi mà cười nói:
- Không thể tưởng được tôi sống cả đời lại để cho Tần Mục cậu
dạy bảo. Được, cứ làm như thế đi, chúng ta không thèm giả dạng
gì nữa. Đúng rồi, cơm trưa sắp xếp ra sao?
Tần Mục trợn trắng mắt nói:
- Chúng ta ăn cái gì bọn họ ăn cái đó, cho dù bọn họ ăn sơn
trân hải vị, cũng chẳng nói đỡ điều gì tốt cho chú đâu.
Hồ Lão Tứ nghe xong, lập tức cười vui vẻ, nói:
- Trưa nay ở nhà tôi, cây nhà lá vườn vậy.