Chu Tiểu Mai cười gượng, để hắn dẫn đi. nhưng cảm giác ấm áp được hắn
nắm lấy, lại làm cô thấy ấm áp trong lòng, cũng nắm chặt lấy bàn tay to
của hắn.
Hai người nhìn nhau cười, không cảm thấy trời lạnh.
Đến nơi thấy nhà Hồ Lão Tứ vẫn sáng. Sau khi hai người gõ cửa, Hồ Lão Tứ liền ra mở cửa, mới hai người vào trong.
Tần Mục kể lại chuyện đoàn khảo sát. Hồ Lão Tứ nói:
- Người ta là cán bộ huyện, nghĩ đến tổng thể, tiểu tử, cậu còn kém xa.
Tần Mục không giấu với Hồ Lão Tứ, cười nhạt nói:
- Bọn chúng muốn chơi trò tiên nhân với tôi, chớ trách tôi tố cáo chúng. Hừ, dám đá sau lưng Tần Mục này, bọn chúng còn non lắm.
Tần Mục trẻ tuổi, mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng lại có phong độ như từng
trải chốn sa trường, khiến hai người kia đơ ra. Hồ Lão Tứ vội nói:
- Nhóc con, không được phép làm bừa.
Tần Mục cười nói:
- Chú Lão Tứ à, mai hãy đợi xem kịch hay, nhưng nói đi phải nói lại,
không phải vì có người của huyện mà chú tự hạ đài của mình đấy.
Tai Hồ Lão Tứ ở ngay phía sau lưng hắn. Hồ Lão Tứ cười, mắng:
- Tên nhóc con nhà cậu, nói linh tinh gì vậy? Đến lúc đó giả vờ câm điếc, để xem cậu hát.
Hắn nhìn cô, vẻ đắc ý, nói:
- Vậy Lão Tứ, đây là chú nói đấy, đến lúc đó, dù tôi nói gì, chú cũng
không được nói xen vào, càng không được bẻ cong, càng không được gọi tôi là nhóc con trước mặt bọn họ.
Hồ Lão Tứ và Chu Tiểu Mai tủm tỉm cười. Hắn liền nói tỉ mỉ chuyện ngày
mai cho hai người họ. Hồ Lão tứ liền vỗ miệng, hít một hơi lạnh:
- Cậu làm vậy không sợ những người trong huyện hận sao?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Tôi là cán bộ Đảng, làm việc phải làm theo yêu cầu thực tế. Hơn nữa
những gì tôi nói đều là sự thật. bọn họ dựa vào cái gì mà hận tôi?
Có lới Tần Mục vẫn giấu trong lòng. Có thể mấy vị cán bộ huyện đã rất
ghét mình rồi, nếu không có Bạch Quang Lương đỡ cho, có thể bản thân Tần Mục đã bị cho về làm ruộng rồi.
Thấy bộ dạng mưu tính trước của Tần Mục, Hồ Lão Tứ liền không nói thêm
gì nữa. Tần Mục và Chu Tiểu Mai ở đó nói chuyện một hồi rồi cũng chào ra về.
Ra khỏi cửa nhà Hồ Lão Tứ, hai người đi được mười mét, Chu Tiểu Mai quay đầu lại hỏi:
- Đúng rồi, lúc nãy cậu nói mùi thơm sau ngựa là cái gì? Tôi mới nghe thấy vuốt đuôi ngựa.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Mùi thơm sau ngựa, rắm đó.
Chu Tiểu Mai dậm chân, đỏ mặt nói:
- Xem cậu nói chuyện, đâu có giống cán bộ.
Tần Mục cười, hạ giọng nói:
- Chị Tiểu Mai, hôm nay tôi đi cùng cô nhé.
- Cậu đừng đến!
Chu Tiểu Mai bối rối khoát tay, đầu óc như trống rỗng, nói:
- Không cho cậu theo tôi, không được đi theo tôi, tôi về sẽ khóa cửa!
Nói xong, Chu Tiểu Mai quay người bỏ chạy.
Thấy bộ dạng vội vàng, bối rối của Chu Tiểu Mai, trong lòng Tần Mục chan chứa tình ý ngọt ngào, chỉ cần bản thân bỏ thời gian theo đuổi, Chu
Tiểu Mai nhất định sẽ là của mình.
- Ngày mai, ngựa chết hay lừa chết đều sẽ dẫn đi ...
Tần Mục lắc đầu nhìn sao đầy trời, hít sâu một hơi, rồi thở dài.
Trời dần sáng lên, Lý Chiêu Hùng nhìn ra sân ngoài phòng làm việc, thở phào nhẹ nhõm.
Khi ở trấn Hà tử, vốn cho rằng Tần Mục là một tên lỗ mãng, không có đầu
óc, không ngờ lại được Chủ tịch huyện ưu ái, ngay đến Bí thư huyện ủy
cũng biết hắn, rõ ràng là có tiếng hơn Chủ tịch thị trấn như hắn. Dù hắn đánh bại Tần Mục, ngồi vào vị trí cục trưởng cục chiêu thương, nhưng y
lại không hề có cảm giác chiến thắng, giằng co cùng một tên Trưởng thôn
mà lại cần đến Bí Thư huyện ủy ra mặt mới giành được, điều này rõ ràng
là một sự lăng nhục với hắn.
Nhưng hôm qua, Lý Chiêu Hùng cũng có thể hãnh diện đưa đoàn khảo sát mà
thôn Tây Sơn chuẩn bị tỷ mỷ, dẫn đến trấn Miếu, hơn nữa, trong đó có hai người rất có hứng thú với chuyện trạm gỗ mới có tại trấn Miêu, có ý
muốn thiết lập quan hệ mậu dịch. Không nói đến quan hệ thân thuộc máu mủ giữa Lý Chiêu Hùng và ông chủ doanh nghiệp điêu khắc, có thể có được số vốn này, từ giờ hắn có thể hãnh diện rồi?
Đợi một lúc lâu, đoàn khảo sát trong phòng khách đồng loạt đứng dậy, y
rất vui mừng, tính đưa mọi người đến xem xưởng pin tại thôn Dược Mã.
Hắn đang hả hê, thỏa mãn, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chính là nhân viên mà hắn sai đi giám sát đoàn khảo sát.
- Cục trưởng, không hay, không hay rồi, người của phòng cảnh sát trấn Hà Tử cướp người của đoàn khảo sát đi rồi.
Tên đó thở hổn hển, báo cáo.
- Cái gì?
Lý Chiêu Hùng vỗ bàn, kêu:
- Ai cho bọn chúng cái quyền đó? Ai cho bọn chúng cái gan ấy? Bọn chúng muốn làm gì, muốn tạo phản à?
Nói xong, quát tên đó:
- Chuẩn bị xe, tôi đi chặn bọn chúng.
Tên đó đáp một tiếng, vội chạy ra ngoài, Lý Chiêu Hùng liền chạy đi, vội gọi cho Qúy Thu, nhanh chóng báo cáo chuyện này.
Quý Thu suy nghĩ một hồi, rồi nói:
- Anh Lý à, anh phải bình tĩnh, hiện tại vẫn chưa biết tình hình thế
nào. Anh đi tìm hiểu một chút, chú ý đừng để bọn họ quấy nhiễu khách của chúng ta, ảnh hưởng xấu đến huyện Tây Sơn. Thế này đi, anh đuổi theo
bọn họ trước, tôi sẽ tới ngay.
Lý Chiêu Hùng gật đầu, vội chạy ra ngoài. Xe đã chuẩn bị sẵn ở ngoài. Lý Chiêu Hùng lên xe, nói:
- Đuổi theo cho tôi, đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.
Lý Chiêu Hùng nhanh nhưng cảnh sát nhân dân trấn Hà Tử càng nhanh hơn.
Vừa mới sáng, mười cảnh sát đã xuất phát. Khi đoàn khảo sát đang nói
chuyện liền xông vào nhà khách, tập trung họ lại.
Người của đoàn khảo sát bất mãn, bọn họ vốn đến đây để khảo sát nghiệp
vụ, hiện tại lại bị coi như kẻ tình nghi phạm tội. giằng co một hồi với
cảnh sát, liền đưa ra kháng nghị. Nhưng cảnh sát không đồng ý thả bọn
họ, khống chế bọn họ trong phòng, không đánh, không mắng, cũng không đàm phán.
Chừng mười phút như vậy, Vương Chí mới vội càng chạy vào phòng cảnh sát, trán đầy mồ hôi, vẻ mặt xin lỗi để những người đoàn khảo sát khoan
dung, thoải mái chút.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Vương Chí giơ cả hai tay bắt tay với nhân viên của đoàn, áy náy nói:
- Chúng tôi nhận được tin có kẻ buôn lậu xuất hiện ở đây, hiểu nhầm mọi người, hiểu nhầm mọi người rồi.
Người của đoàn khảo sát đang định nói thì Chu Thông xông vào, vội vàng nói:
- Sở trưởng, bọn họ chính là đám người đi trấn Miếu.
- Cái gì?
Vương Chí cao giọng:
- Không nhầm chứ?
Sắc mặt liền nặng trĩu.
Thái độ đột nhiên thay đổi khiến người của đoàn khảo sát lo sợ. Cuối cùng cũng có người đứng ra nói:
- Vị đồng chí này, chúng tôi là đoàn khảo sát huyện Tây Bình, tỉnh Quảng Tây, không hải là phần tử buôn lậu mà các anh nói tới?
- Không phải phần tử buôn lậu, ai có thể chứng minh?
Vương Chí hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Đi trấn Miếu ... hừ.
Lời này y cố tình nói ra. Đoàn khảo sát mà Tần Mục kéo về, dựa vào cái
gì để để người Trấn Miếu điêu ngoa các người đưa đi? Vương Chí nói không quan trọng, người của đoàn khảo sát liền thảo luận với nhau. Lời của
Vương Chí rõ ràng đã hướng bọn họ sang hướng khác. Trấn Miếu là địa bàn
của bọn buôn lậu.