Thanh Quan

Chương 67: Chương 67: Cướp người. (2)​




Bọn họ đều thấy không tốt, liền vội vàng giải thích:

- Không phải, không phải. chúng tôi nhận lời mời của Lý cục trưởng cục chiêu thương của quý huyện, đến trấn Miêu khảo sát hạng mục.

Vương Chí chột dạ, liền mắng thầm tên Tần Mục. Lý Chiếu Hùng từng là Bí thư trấn Hà Tử, sao Lý Chiếu Hùng, đó chính là bí thư trước của trấn Hà Tử, tại sao Tần Mục làm vậy? Vương Chí rõ ràng đã bị Tần Mục lợi dụng rồi, cũng hiểu ra đến nay Tần Mục vẫn chưa thực sự tin mình. Nguyên nhân chính là do Lý Chiếu Hùng. Vương Chí quay sang hận Lý Chiếu Hùng hơn hận Tần Mục vạn lần. Một tên bí thư cũ của trấn Hà tử lại không nghĩ cho trấn Hà Tử, kéo về quê nhà ngươi. Tại cái đất trấn Miếu này, ai không biết ai chứ.

Vương Chí không nói gì, người của đoàn khảo sát liền nóng vội, luôn miệng nói:

- Chúng tôi gọi điện cho Lý cục trưởng, không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?

- Cục trưởng Lý?

Vương Chí cười nhạt, hắn đã phân định rõ quan hệ rồi. sau này chỉ cần bản thân vẫn còn trên đất trấn Hà Tử, nhất định sẽ liên lạc nhiều hơn với Tần Mục. Dù ô dù phía sau Lý Chiếu Hùng có mạnh hơn nữa cũng không dính dáng nhiều đến hắn. Do đó Vương Chí chắc chắn theo Tần diệt Lý, khẩu khí cũng tốt hơn:

- Vị Lý cục trưởng đó không có tại trấn Miếu, ai.

Vương Chí vừa nói những lời này, sự hiểu nhầm của đoàn khảo sát càng sâu hơn. Tên sở trưởng này hình như không ưa gì Lý cục trưởng. Mọi người đều là người sáng suốt, vội nói:

- Chúng tôi vốn muốn đi đến trấn Hà Tử, chúng tôi là do cô Chu Tiểu Mai mời đến.

Đề tài chuyển đến đây, Vương Chí nhẹ cả người, cười ha ha nói:

- Chu Tiểu Mai? Vậy là người nổi tiếng tại trấn Hà Tử. Nhưng mấy vị nói vậy tôi cũng không dám tin. Vừa hay, tôi cũng đi đến thôn Tây Sơn, chúng ta cùng đi nào.

Nói xong, Vương Chí hất tay, ra hiệu cho cảnh sát.

Do đó mọi người chậm rãi rãi khỏi nhà khách. Vài chiếc xe jeep dừng ở bên ngoài, bày tất cả tình cảnh của Trấn Tử Hà ra. Người của đoàn khảo sát vừa nhìn đã biết người ta có chuẩn bị mới đến. Đi thôi.

Khi xe của Lý Chiếu Hùng ra ngoài trấn, đoàn xe hành động của trấn Tử Hà đã đi đến sân cơ quan trấn Hà Tử.

- Ai nha, xin lỗi, xin lỗi, thật là đã hiểu lầm.

Màn kịch cướp người do hắn chủ đạo mới hạ màn, La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại lại bắt đầu diễn cảnh nhận lỗi.

La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại từng xuất hiện tại lễ đón tiếp, người của đoàn khảo sát vẫn có ấn tượng, nhất thời vui mừng như dân chúng nghèo khổ gặp quân giải phóng, lần lượt bắt tay với hai người, thở dài, cuối cùng cũng có thể tháo bỏ lo lắng.

Sau khi cười, bắt tay cùng bọn họ, La Vạn Hữu nghiêm mặt lại, quay lại khiển trách Vương Chí và Chu Thông:

- Hai người các anh làm việc thế nào vậy, tại sao bắt người mà không hỏi cho rõ?

Vương Chí ra vẻ oan uổng nói chuyện hoài nghi đoàn khảo sát, còn nói đây là chủ ý của Lý Chiếu Hùng. La Vạn Hữu mừng thầm. tên Lý Chiếu Hùng này không biết thế nào lại đắc tội với Vương Chí. Nghe ngứ khí Vương Chí nói chuyện, dù không có ý vu oan cho Lý Chiêu Hùng, nhưng luôn nói ra câu “ y chính là chủ mưu buôn lậu”

Tiếng bàn tán phái sau của đoàn ngày càng lớn, có người muốn liên hệ ngay với Chu Tiểu Mai.

Quách Tự Tại vừa trấn an họ, vừa gọi Trưởng thôn thôn Tây Sơn Tần Mục đến ngay, bảo bọn họ vào phòng nghỉ ngơi trước, bình tĩnh lại.

Người của đoàn biết Tần Mục. Trong buổi lễ đón tiếp họ nghe Chu Tiểu Mai nhắc nhiều về hắn. Chẳng qua khi hắn và cô nói về chuyện bà ngoại, bọn họ bị người của huyện ủy vây quanh, không thấy Tần Mục mà thôi.

Đoàn khảo sát vào phòng, còn thấy La Vạn Hữu vẫn ở ngoài sân quát Vương Chí và Chu Thông. Hai người Vương, Chu không ngừng lau mồ hôi trên trán. Họ thấy vậy không đành, liền khuyên:

- Các đồng chí cảnh sát cũng là vì bảo vệ trị an. Địa phương có cảnh sát có trách nhiệm như vậy mới có thể giữ vững bình yên một vùng.

Đồng thời tán dương hành động biết nhận lỗi của các đồng chí cảnh sát.

Quách Tự Tại cười, rót cho họ mỗi người một chén trà, trong lòng rất vui. Địa vị của những người ở Trấn Hà Tử càng tăng cao trong mắt người ta.

Thực ra lúc này La Vạn Hữu đã biết mọi chuyện rồi, nhưng lời nói vẫn khiến người khác cười mà sợ hãi:

- Anh Cương, anh đổ bao nhiêu nước lên đầu vậy. Ngày này đang lạnh, không sợ bị cảm à, còn cả anh Chu nữa, mau lau đi, mau lau đi.

Vương Chí vừ lau mồ hôi, vừa nói:

- Tên Tiểu Tần này không hiền hậu, Bí thư Lý ... chuyện của Lý Cục trưởng cũng không nói cho tôi biết, không tin tôi?

La Vạn Hữu liền cười nói:

- Về chuyện này, Tiểu Tần có nghĩ đến, không phải không tin anh chỉ sợ nhều người, phức tạp, nếu truyền đến tai Lý Chiếu Hùng không phải là bị động sao?

Vương Chí gật đầu. dù sao đây cũng từng là địa bàn mà Lý Chiếu Hùng từng làm quan. Lòng người cũng không dễ dàng nhìn thấu như vậy. Đối với cách hóa giải của Tần Mục, Lý Chiếu Hùng càng nghiến răng nghiến lợi.

Tần Mục xem thời gian rất chuẩn. Thời gian đoàn khảo sát uống cạn chén trà thì Tần Mục đã đạp xe xuất hiện trước cửa cơ quan.

Quách Tự Tại chỉ ra ngoài cửa sổ nói:

- Tần Trưởng thôn đến rồi.

Mọi người cùng đứng dậy, ra khỏi phòng. Trong sân La Vạn Hữu vẫn chưa khiển trách xong.

- Anh Vương, anh Chu, cho các anh một nhiệm vụ, các anh phải làm lái xe đưa đoàn khảo sát tới thôn Tây Sơn. Các anh phải lái xe suốt đường đi và bảo đảm an toàn, sở cảnh sát giao cho người khác. Hiện tại điều đáng quan tâm nhất của các anh là bảo vệ, bảo vệ.

Hai người đứng nghiêm, chào theo nghi lễ.

Xem người trấn Hà tử xem trọng đoàn khảo sát như vậy, đoàn khảo sát liền thấy ấm lòng. Mới sáng bị giày vò, tức giận, trong nháy mắt mọi ấm ức đã tiêu tan hết, ánh mắt nhìn qua hai vị cảnh sát liền dịu lại.

Quách Tự Tại nhìn mọi người, thầm nghĩ, tên Tần Mục này đúng là hiểu rõ tâm tư của người khác.

Tần Mục dựng xe cẩn thận, tươi cười bước đến trước đoàn khảo sát, bắt tay từng người, chào họ, tỏ lòng xin lỗi vì không đến lễ đòn tiếp.

Hắn vốn cũng rất thanh tú, dù vết sẹo trên trán khiến hắn có chút hung hãn, nhưng ấn tượng đầu tiên của mọi người về hắn vẫn là thân thiết.

Vương Chí và Chu Thông được lệnh vội lái xe đến. Với sự nhiệt tình của Tần Mục, đoàn khảo sát chỉ dừng lại trấn Hà Tử chưa được hai mươi phút lại vội đi đến thôn Tây Sơn, đám người Lý Chiếu Hùng phía sau lại không đuổi kịp.

Lý Chiếu hùng vừa đến trấn Tử Hà thì nhảy xuống xe, không nói lời nào, liền đẩy cửa phòng La Vạn Hữu ra, thấy y đang ngồi ‘trên chiếc ghế mà ông từng ngồi, ngâm khúc “ Định quân sơn”, thoải mái, nhàn nhã ngồi đọc báo.

- Bí thư La, đoàn khảo sát đâu?

Lý Chiếu Hùng tức giận, nói lớn.

La Vạn Hữu ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, tiếp tục xem báo, không hề để ý đến ông ta. Giữa hai người vốn cũng có ngắn cách khi kết hội. Hiện tại ông lại được điều làm cục trưởng cục chiêu nhân, đến địa bàn trấn Hà Tử này, La Vạn Hữu liền không nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.