- Ba!
Bí thư huyện ủy Thanh Thao huyện Diệp Thạch Bình hung hăng vỗ bàn, trên gương mặt bốn mươi tuổi tràn ngập tức giận, chỉ vào cục trưởng cục công an Viên Xuân Bách cùng cục trưởng giao thông Triệu Đông Bạch nổi giận đùng đùng quát:
- Tốt, tốt lắm ah! Tân nhậm chủ tịch huyện bị các người xem là phạm nhân bắt giữ, thật giỏi ah!
Sau khi Tần Mục bị giam tới phòng tạm giữ vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, đồ vật trên thân bị lục soát tới, ngay cả thẻ công tác đại biểu thân phận của hắn cũng bị người không thèm để ý, trực tiếp ném vào trong túi xốp màu đen.
Theo sau, Tần Mục trải qua hai mươi bốn giờ thẩm vấn thật dài, vài người luân phiên không cho hắn nghỉ ngơi đồng thời sử dụng vấn đề xảo trá tai quái hỏi cung hắn. Tần Mục một mực nói “tôi muốn gặp cục trưởng của các anh” trả lời, cũng không nói thêm nhiều lời.
Việc này bị chọc ra ngoài là do Cừu Tiểu Bằng, khi hắn từ huyện Lan Trữ về huyện Thanh Thao gọi điện cho Tần Mục, không ai đón nghe, hắn cảm giác có chút không tầm thường. Theo sau hắn đến ủy ban huyện, vẫn không thấy bóng dáng Tần Mục. Cừu Tiểu Bằng lập tức luống cuống chạy tới cục công an tố giác, lúc này mới khiến cục trưởng cục công an giật mình hạ lệnh toàn cục tìm kiếm Tần Mục, vì thế mới biết tân nhậm chủ tịch huyện bị bộ hạ của mình bắt giữ.
Quả nhiên là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Cừu Tiểu Bằng nhìn thấy Tần Mục, phát hiện hai mắt hắn sưng đỏ, lập tức nổi giận. Tần Mục ngăn cản Cừu Tiểu Bằng phát hỏa, thật bình tĩnh rời khỏi phòng tạm giam, trên đường không hề nói chuyện, biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nếu chủ tịch huyện tức giận phát hỏa, đám người kia còn có thể nói chuyện, nhưng hắn không rên một tiếng, quỷ biết ngày sau sẽ có bao nhiêu trận gió lốc. Tuy rằng Tần Mục là người không được chào đón trong huyện Thanh Thao, nhưng nếu chuyện này bị thống lên trên, vậy sẽ bị biến thành điển hình mà bắt giữ. Vạn nhất thao tác không cẩn thận, bị tiêu điểm thăm hỏi lộ ra ánh sáng, toàn bộ trên dưới trong huyện không ai có kết quả tốt.
Diệp Thạch Bình đương nhiên có lý do phát cáu, hắn hiểu rõ ràng thân phận của Tần Mục, cũng đã nhận được tin tức bên thủ đô. Là đời thứ ba trong con cháu trực hệ của Diệp phái, Diệp Thạch Lỗi đã sớm gọi điện thoại cho hắn, lần này Tần Mục đến huyện Thanh Thao là do mấy phe phái liên thủ chèn ép ra kết quả. Diệp Thạch Bình vốn canh cánh trong lòng về Tần Mục, đối với người này vốn không có ánh mắt hòa nhã, vì vậy ở ngày Tần Mục đến nhậm chức mới chơi trò không thành kế.
Loại thủ đoạn gây khó dễ này nếu rơi vào trong tai cấp trên, cũng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao công tác chính phủ không vì sự xuất hiện của chủ tịch huyện mà bị trở ngại trật tự ngày thường. Nhưng nếu chủ tịch huyện bị cục công an giam cầm, việc này xem như quá lớn.
Trút một trận chửi mắng, Diệp Thạch Bình khoát tay nói:
- Tần chủ tịch huyện là một nhân tài kinh tế, huyện Thanh Thao cần phát triển đi tới, cần một nhân vật cường thế làm đầu lĩnh, các người trở về ngẫm lại đi.
Nói xong xoay người nhìn ra cửa sổ.
Ý tứ của bí thư thật rõ ràng, tai họa này các người phải bình ổn trong thời gian ngắn nhất cho tôi, đừng làm cho việc này bị thống lên mặt trên, đến lúc đó cho dù tôi muốn bảo trụ các người cũng phải nhìn xem là ai đến bảo trụ tôi.
Trên quan trường huyện Thanh Thao nhất thời sương mù trùng điệp, vốn Tần Mục đến trong huyện, chỉ cần mọi người đồng lòng làm hắn mất quyền lực, làm người đứng thứ hai hữu danh vô thực trong huyện ba năm, không tạo ảnh hưởng gì trong huyện thì xem như xong việc. Nếu Tần Mục biết điều, chỉ ở yên trong văn phòng uống trà xem báo ngoan ngoãn, mọi người hòa khí vượt qua ba năm, thì trong huyện cũng không thể khó xử Tần Mục. Nhưng theo thế cục hiện tại, cho dù Tần Mục không truy cứu nhưng cấp trên cũng phải buộc hắn làm chút chuyện gì đó.
Tần Mục vừa quay về căn nhà mà huyện ủy thu xếp đã có người gõ cửa. Tần Mục ra dấu cho Cừu Tiểu Bằng bằng mắt, đi thẳng về phòng ngủ, đóng cửa lại. Thứ nhất đã nguyên một ngày hắn không được ngủ, rất mệt, thứ hai người tới cửa giờ này hắn còn chưa muốn hạ thấp tư thế tiếp đãi.
Quả nhiên cục trưởng cục công an Viên Xuân Bách cùng cục trưởng giao thông Triệu Đông Bạch cùng nhau đến, muốn khắc sâu kiểm điểm đối với chủ tịch huyện vì mình làm việc không tròn bổn phận. Tần Mục ở trong phòng lẳng lặng nghe, khóe môi nhếch lên tia cười lạnh. Loại hành động làm ra vẻ kia thật sự có chút vượt ngoài dự liệu của hắn, theo như thủ đoạn của Diệp Thạch Bình, rõ ràng là đối đầu với mình, hiện tại lại làm ra biểu hiện yếu thế, bên trong khẳng định còn cất giấu vấn đề không nhỏ.
Xí nghiệp chế dược Tam Dương chính là gai nhọn trong lòng Tần Mục, kế hoạch còn chưa thể viên mãn hoàn thành vẫn làm Tần Mục có cảm giác như bị mắc nghẹn ngay giữa cổ họng.
Xem ra là muốn điệu thấp cũng không được, hồi tưởng lại sách lược ban đầu, Tần Mục sâu kín thở dài một tiếng.
Viên Xuân Bách cùng Triệu Đông Bạch nghe Cừu Tiểu Bằng nói Tần Mục đã nghỉ ngơi, chỉ ngồi chốc lát rồi rời khỏi, trước khi đi nói với Cừu Tiểu Bằng tối mai trong huyện cần cử hành dạ hội ca múa văn nghệ, chúc mừng quốc khánh, muốn Cừu Tiểu Bằng chuyển lời cho Tần Mục.
Đợi hai người rời khỏi, Cừu Tiểu Bằng khóa cửa, sau đó gõ cửa phòng Tần Mục. Tần Mục cũng dặn hắn đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi thành phố Đằng Long.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Tần Mục không muốn buông tha nhược điểm trong tay, nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian chủ động phóng ra, thật sự có thể tạm gác lại ngày sau lấy ra tính sổ. Hắn càng bảo trì bình thản, người khác sẽ càng thích miên man suy nghĩ.
Ngày hôm sau Cừu Tiểu Bằng theo lời dặn dò đi tới thành phố Đằng Long cùng Cận Tiểu Xuyên và Vân Băng thương lượng việc mở nhà internet đầu tiên của quốc nội tại thành phố Đằng Long. Trên đường hắn rẽ một vòng, đi đón Mạnh Á Linh, chuẩn bị mời nàng đi tiếp xúc một chút. Từ sau khi kết hôn với hắn, nàng cũng không còn ra đường chơi, cả người ồn ào đòi tìm công việc để làm.
Tần Mục vẫn bình thản đến ủy ban huyện làm việc, trước khi mở hội nghị Diệp Thạch Bình đại biểu trong huyện hoan nghênh Tần Mục nhậm chức, cũng đem chiến tích hắn từng làm tại Lan Trữ thuật qua cho mọi người nghe một lần. Tần Mục mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó hội nghị theo lẽ thường tiến hành.
Tần Mục ngồi một bên xem văn kiện, đem nhân viên trong ban lãnh đạo cùng công tác đối ứng, quan sát từng cử chỉ của bọn họ, nghiền ngẫm tâm lý.
Đồng thời mọi người trong ban lãnh đạo đều biết chuyện ngày hôm qua Tần Mục gặp được, thanh niên kia không giống như những chàng trai trẻ khác gặp chuyện tức giận, mà thái độ giống như chuyện hôm qua không quan hệ gì tới hắn, chỉ như chuyện kia phát sinh trên thân người khác.
Hắn lại không hề biểu lộ ý tứ muốn truy cứu tới cùng chuyện hôm qua, cũng không hề đùa giỡn tính tình kêu oan, ngồi yên một chỗ mang theo vẻ mặt cùng tư thế khiến người nghiền ngẫm, đầy khí thế lão luyện trong quan trường.