Thanh Quan

Chương 214: Chương 214: Đại công cáo thành. (2)​




Nếu bọn họ có được tâm tư cả gan làm loạn như Tần Mục, đêm qua trong buổi tiệc rượu không biết đã có thể đem bao nhiêu lợi ích đặt ở gần bên tỉnh thành đây! Kết quả hiện tại trái ngược, hai ba hạng mục đều rơi lên tiểu thị trấn nghèo khó của huyện Tây Bình, chuyện này bảo họ làm sao chịu nổi.

Tần Mục mỉm cười cầm lấy hợp đồng xem lại một lần sau đó đặt xuống bàn. Vừa rồi cũng vì hành động này mà hắn ra nhiều điều kiện với xí nghiệp Tam Tinh, hiện tại trên mặt Phác khóa trưởng thật miễn cưỡng lộ ra biểu tình như cười như khóc thật buồn cười.

- Việc này…

Tần Mục ho khan một chút khiến Phác khóa trưởng lại lộp bộp, ánh mắt Tần Mục vẫn nhìn lên hợp đồng, thần sắc bình tĩnh nói:

- Tôi nghĩ địa điểm đặt nhà xưởng vẫn để chúng tôi xác định đi. Tôi nghĩ nên đặt ở gần tỉnh thành tốt hơn, nơi này giao thông tiện lợi, nhân viên lại nhiều, không biết cách nhìn của các vị lãnh đạo thế nào?

Quả nhiên là xe đi tới núi ắt có đường, hi vọng lại xuất hiện lần nữa. Mấy vị đồng chí cục chiêu thương tỉnh còn chưa kịp chán nản vì hạng mục bay mất, giờ phút này nghe được lời đề nghị của Tần Mục quả thật như nghe được thanh âm thiên nhiên, làm sao có lý do cự tuyệt? Tư cục trưởng nhìn ánh mắt Tần Mục dừng trên người mình, lập tức hiểu được Tần Mục làm như vậy là bánh ít đi, bánh quy lại, vừa rồi mình phối hợp Tần Mục nói chuyện, mới làm tỉnh thành đổi được đầu tư lớn như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm thưởng thức người thanh niên này biết điều như thế.

Tần Mục mỉm cười, chậm rãi mở nắp bút ký tên của mình lên hợp đồng. Phác khóa trưởng thấy hắn không tiếp tục làm khó dễ, nhịn không được thở dốc một hơi, lại ký tên mình lên hợp đồng.

Hợp đồng ký xong, nhiệm vụ của Tần Mục xem như hoàn thành. Hắn liền đẩy Tư phó cục ra sân khấu, mặt sau đương nhiên do bọn họ phụ trách.

An Bình lần này hoàn toàn lâm vào trạng thái si ngốc trong khi đàm phán, hắn thật không ngờ nguyên lai mời đầu tư còn có thể làm tới loại tình trạng này, trong lòng đã hoàn toàn chịu phục Tần Mục. Ba người rời khỏi đại lầu, An Bình không nhịn được than thở:

- Thật không nghĩ tới gõ đám người nước ngoài này gõ thật sự thống khoái!

Tần Mục mỉm cười, biết chuyện này gây xúc động tương đối lớn cho An Bình, liền nói:

- Lão An, tôi giao cho ông một nhiệm vụ, lập tức quay về để trong huyện dùng tốc độ nhanh nhất làm ra một bản đồ kế hoạch tân khu, có đồ tốt cứ việc tính vào, nếu cần lừa đảo càng vang càng tốt. Ách, việc này ở trong điện thoại nói không rõ ràng, ông tự mình đi một chuyến đi.

Giờ phút này An Bình như con quay lên dây cót, xoay người muốn chạy về hướng nhà ga. Tần Mục ngăn cản hắn, cho hắn thuê xe con trực tiếp chạy về, nghĩ tới đã kéo được nhiều đầu tư như vậy, tài chính trong huyện cũng sẽ không hẹp hòi.

Đợi cho An Bình rời đi, Tần Mục chắp tay sau lưng nhìn lên trời, Ngô Cúc liền hỏi:

- Hoàn thành một chuyện đại sự như vậy, trong lòng anh còn không cao hứng sao?

Tần Mục lắc đầu, có chút nặng nề nói:

- Em thấy được kỳ thật người nước ngoài cũng không phải khó đối phó như vậy, chẳng qua vì ý nghĩ của chúng ta còn chưa khai phá, mới làm cho họ chiếm thật lớn tiện nghi.

Ngô Cúc gật đầu, sự tình hôm nay cũng làm cho nàng nhận thức được kỳ thật quan trường thương trường đều chiến đấu lẫn nhau, đều là giao phong không thấy máu.

Kế tiếp Tần Mục trực tiếp đi tới văn phòng tỉnh ủy, đem chuyện này hội báo cho bí thư tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh. Đối với cháu trai của Tần lão gia tử này, hai người vốn đã ôm thái độ xem trọng, lại nghe nói Tần Mục chỉ nói vài câu đã hái được quả đào lớn như thế trong tay Hàn phương, mặc dù không mở miệng khen ngợi bao nhiêu nhưng từ trong ánh mắt cũng biết bọn họ phi thường hài lòng. Tuy rằng chính kiến hai người không giống nhau, nhưng trên chính trị là liên hệ, đối với quan hệ với Tần lão gia tử không ai ngại mình có thêm một người bạn. Đến độ cao như bọn họ, kỳ thật đã không còn phân biệt phe phái rõ ràng, lo lắng đều là quan hệ tới quốc kế dân sinh đại sự, tranh đấu lẫn nhau gần như bằng phẳng.

Sau khi Tần Mục hội báo, lại ngoài định mức đưa ra một yêu cầu, cán sự Ngô Cúc năng lực rất tốt, Tần Mục hi vọng tỉnh ủy điều động nàng tham dự vào việc xây dựng khu du lịch tại huyện Tây Bình.

Đối với yêu cầu nho nhỏ này bí thư tỉnh ủy tự nhiên sẽ không để ý, trực tiếp phê duyệt điều động đồng chí Ngô Cúc đại biểu tỉnh ủy nhập trú huyện Tây Bình, trực thuộc huyện ủy, đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện, sau khi xây dựng xong khu du lịch sẽ triệu hồi về tỉnh ủy có an bài khác.

Bởi vì là hạng mục lớn, Ngô Cúc như ngồi trên tên lửa nhảy lên chín cấp, trở thành phó chủ tịch một huyện có tình cảnh phát triển sáng lạn. Bí thư tỉnh ủy vốn muốn hỏi Tần Mục còn yêu cầu gì nữa hay không, nghĩ tới năng lượng của Tần lão gia tử liền dằn xuống tâm tư. Tần Mục đảm nhiệm chức cục trưởng cục chiêu thương huyện Tây Bình, khẳng định do ý tứ của Tần lão gia tử, hắn cũng không thể xen tay vào.

Nếu Tần Mục biết được bởi vì hậu thuẫn của mình mà khiến cho hắn đánh mất cơ hội thăng chức, chỉ sợ dù hắn trầm tĩnh cũng sẽ cảm thấy phi thường buồn bực.

Chẳng qua khi màn đêm buông xuống, Ngô Cúc đang ở chung với Tần Mục, tạm thời không còn tâm tư đi nghĩ đến chuyện khác. Trong căn nhà nhỏ của Ngô Cúc, ánh đèn mờ ảo đang tản ra không khí ám muội vô cùng…

Một luồng ánh sáng lộ ra trên tầng mây dày đặc, bầu trời đã nổi lên một tầng sáng trắng.

Thanh âm kêu đau mềm mại từ trên giường truyền ra, cánh tay ngọc trơn mượt của Ngô Cúc ôm lên ngực Tần Mục, nhíu mày gắt giọng:

- Anh cũng thật là, biết rõ em là lần đầu tiên cũng không biết tiếc chút khí lực.

Tần Mục vuốt vuốt bộ ngực ngạo nghễ của Ngô Cúc, khóe miệng hiện lên ý cười ôn nhu, đem dục vọng sáng sớm cưỡng chế xuống, trầm thấp nói:

- Việc kia…

- Đừng nói chuyện.

Đêm qua không ngừng kêu rên làm thanh âm Ngô Cúc có chút khàn khàn, có vẻ hết sức mê người:

- Không cần nói gì cả, để cho em hưởng thụ yên lặng một chút đi.

Nói xong đem gò má dán lên ngực Tần Mục, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Hai người ôn tồn cũng không được bao lâu, hôm nay họ nhất định cần quay về huyện Tây Bình. Thứ nhất Ngô Cúc muốn đến huyện ủy đưa tin, mà Tần Mục đã xong công tác bên này cũng cần vùi đầu vào nhiệm vụ mời đầu tư của huyện Tây Bình.

Ngô Cúc gượng chống thân thể có chút đau đớn vào bếp làm điểm tâm cho Tần Mục. Thưởng thức tay nghề của nàng, nhu tình của hắn dâng tràn trong lòng, thẳng đến khi ra cửa Tần Mục còn nắm chặt tay Ngô Cúc, khiến cho nàng sợ hãi làm ảnh hưởng thanh danh của hắn, khuyên nhủ mãi mới làm hắn buông lỏng tay ra.

Hai người bước chậm nơi đầu đường tỉnh thành, vốn Ngô Cúc định đi mua vé xe lửa nhưng Tần Mục không đồng ý, trực tiếp bỏ tiền túi thuê xe trở về, khiến Ngô Cúc hạnh phúc đến đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.