Thanh Quan

Chương 213: Chương 213: Đại công cáo thành. (1)​




Điên rồi! Các quan chức hoàn toàn bị cách nói của Tần Mục làm phát điên, gậy gõ bang bang không ngừng, cho dù bên Hàn phương không ngừng bị gõ vang đầu, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đem thật nhiều tài chính ném tới tỉnh Tây Túc đi?

Quả nhiên, Phác khóa trưởng phẫn nộ đứng lên, không chút do dự nói:

- Trung phương đàm phán thật sự là không có thành ý, tôi cự tuyệt nói chuyện kiểu này, tôi sẽ đăng báo chủ tịch, sẽ đưa ra kháng nghị nghiêm trọng với quý phương.

Nhìn Phác khóa trưởng muốn rời khỏi, các vị quan chức cục chiêu thương luống cuống muốn khuyên nhủ hắn, thanh âm thâm trầm của Tần Mục lại vang lên:

- Phác khóa trưởng, tôi ở đây chờ ông, tôi nghĩ xin chỉ thị chủ tịch chỉ cần một giờ là đủ rồi.

Phác khóa trưởng bỗng nhiên khựng người lại, quay đầu hung hăng trợn mắt liếc nhìn Tần Mục, không nói thêm lời nào mang theo nữ phiên dịch rời đi. Trong phòng họp nhất thời vang lên thanh âm tiếng hô tiếc hận, Tần Mục biến thành mục tiêu công kích, mọi người không ngừng thở dài muốn khuyên hắn nên ngăn cản Phác khóa trưởng vẫn còn kịp.

Tần Mục mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nói:

- Chư vị lãnh đạo, chúng ta hiện tại không phải làm phỏng vấn ngoại giao, chúng ta đang tranh thủ lợi nhuận cho quốc gia của mình, điểm này xin mọi người phải chú ý. Vì sao phải cho bọn hắn làm ra bộ dạng đi bố thí, mà chúng ta cần khom lưng khuỵu gối? Chư vị, chúng ta làm quan của nhân dân, mà không phải quan của bọn họ!

Phác khóa trưởng nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng họp, miệng cả giận nói:

- Tên quan viên kia thật sự rất đáng hận, thật sự là không biết điều!

Nữ phiên dịch thật cẩn thận nói:

- Khóa trưởng, chúng ta nên xin chỉ thị chủ tịch một chút tốt hơn.

- Xin chỉ thị cái gì, đây là dọa dẫm trắng trợn, là vơ vét tài sản, tôi sẽ không thỏa hiệp, chủ tịch cũng sẽ không!

Tuy hắn nói như vậy nhưng khi đi tới khách sạn cạnh phòng họp vẫn hội báo thực tế cho Kim chủ tịch.

Theo ý tưởng của hắn, cho dù chủ tịch không giận tím mặt cũng sẽ phẩy tay rời đi, ai ngờ vị lão nhân cơ trí kia nhìn ra cửa sổ trầm mặc một lúc phát ra một tiếng thở dài trầm thống.

- Phác khóa trưởng, anh nên tỉnh táo lại một chút đi, anh làm tôi thật thất vọng.

Đây là lần thứ ba hôm nay Phác khóa trưởng đổ mồ hôi lạnh, xoay người kiểm điểm:

- Dạ, dạ, chủ tịch giáo huấn đúng vậy, tôi nên kiểm điểm một chút. Không ngờ lại bị một quan chức trẻ tuổi như vậy dọa dẫm, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm thật tốt…

Kim Tể Chính chậm rãi xoay người, tẩu thuốc trong tay nhẹ nhàng gõ một cái, trong giọng nói hàm chứa vẻ tiếc hận thật sâu, trong thanh âm già nua lộ ra vẻ cơ trí đoạn tuyệt:

- Tôi muốn nói chính là, Phác khóa trưởng, anh nên kiểm điểm một chút sự nhận thức của mình về quốc gia này.

Trong mắt Phác khóa trưởng nhất thời ngây dại, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Kim Tể Chính. Lão nhân chậm rãi đi tới cạnh bàn, làm tẩu thuốc mới, Phác khóa trưởng cuống quýt lấy ra bật lửa giúp hắn châm thuốc.

Rít sâu một hơi thuốc sặc người, Kim Tể Chính mới chậm rãi nói:

- Vấn đề phim truyền hình tôi đã khai thông với người bạn tại đây, quan viên trẻ tuổi kia cũng không lừa anh. Về phần hắn nói vấn đề về nhân viên kỹ thuật, hoàn toàn có thể đáp ứng hắn, chúng ta sản xuất linh kiện tại đây, vậy có gì mà sợ, công nghệ nhị lưu sớm muội gì cũng bị người học được, sao không đưa cho bọn họ một nhân tình, có thể giúp chúng ta đạt được hữu nghị của bọn họ.

Lão nhân nói chuyện thật chậm, trong già nua mang theo vẻ ậm ừ khó nghe, nhưng Phác khóa trưởng vẫn nghe được thật rõ ràng, trái tim lại nhảy lên điên cuồng.

Kim Tể Chính lại rít sâu một hơi, tiếp tục dùng giọng điệu người già giáo huấn tiểu bối nói:

- Về phần thi công khu du lịch mang phong cách Hàn quốc, vấn đề này chúng ta hoàn toàn có thể cùng quan viên quốc nội tiến hành bàn bạc. Cho tới nay quốc nội đều muốn đi vào thị trường đại lục, nơi này có nhân khẩu tiêu phí khổng lồ, có sức lao động giá rẻ, chúng ta chỉ cần mở ra cơ hội này đối với những quan viên quốc nội mà nói chúng ta là người có công, chỉ sợ muốn lấy được cho vay không kỳ hạn của chính phủ cũng không phải là chuyện không thể nào.

Chính phủ cho vay không kỳ hạn? Phác khóa trưởng cảm giác trong đầu trống rỗng, chỉ cần có được chính phủ cho vay không kỳ hạn, vậy điều kiện gì hắn không thể đáp ứng? Dù sao dùng cũng không phải là tiền của mình.

Lão nhân lấy ra một chiếc nhẫn hình dáng cổ xưa, chỉ là loại hàng bình thường, bên trên bị rỉ sắt không ít. Hắn run run đeo lên ngón tay vô danh, kiên định nói:

- Xí nghiệp Tam Tinh vẫn luôn vì không có được huyết mạch chính thống mà luôn bị gạt bỏ trong thị trường quốc nội, chỉ cần lần này thành công xây dựng nghĩa mộ, danh dự trong quốc nội sẽ tăng lên, cổ phiếu cũng tăng lên trong diện rộng. Cho nên tôi nói, Phác khóa trưởng, anh không thể chỉ dừng lại trong phạm trù buôn bán mà thôi, nếu muốn làm ra một phen sự nghiệp ở nơi đây, phải hiểu biết khắc sâu về chính sách cùng quan chức của bọn họ, phải nghiên cứu rõ về họ.

Nói xong trong mắt hắn lộ ra ý cười thâm sâu:

- Vị tiểu quan viên kia, tôi thật sự muốn gặp hắn đâu, chẳng qua người già rồi, không có tinh lực như vậy.

Lão nhân nói một câu, Phác khóa trưởng càng khom người thấp hơn, đợi khi lão nhân nói xong, thân thể hắn đã khom xuống chín mươi độ, luôn miệng nói:

- Dạ, dạ, nghe theo chủ tịch chỉ thị.

Lão nhân hài lòng gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:

- Đúng rồi, Hi Nhi đã đi đâu vậy? Từ quốc nội luôn kêu ca đòi tới đại lục, nháy mắt lại không biết chạy đi đâu điên nữa đây.

Phác khóa trưởng không khỏi cười khổ, hắn từ bàn đàm phán đi thẳng tới nơi này, làm sao biết vị cháu gái bảo bối của chủ tịch đi nơi nào? Kim Tể Chính đối với cấp dưới phi thường nghiêm khắc, thậm chí có thể dùng hà khắc hình dung, nhưng đối với cháu gái cưng chiều phi thường, chỉ cần Kim Hi Nhi xảy ra chuyện gì, sai lầm nhất định là người khác.

Kim Tể Chính nhìn thấy vẻ xấu hổ của Phác khóa trưởng, phất phất tay cho hắn rời đi.

Giờ phút này Tần Mục đang nhìn vào đồng hồ, còn hai mươi phút đã là một giờ. Không chỉ là hắn, mọi người cũng đều đang xem đồng hồ, nếu chuyện này làm hỏng mọi người khó tránh được hậu quả bị khiển trách.

Trong lúc mọi người đều đang oán thầm vì sự lỗ mãng của Tần Mục, Phác khóa trưởng mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào. Nữ phiên dịch đi theo sau lưng hắn lén lút hướng Tần Mục đưa ra hai ngón tay theo chữ “V”, khiến Ngô Cúc lại âm thầm véo Tần Mục một trận.

Bởi vì đã có chỉ thị, sắc mặt Phác khóa trưởng không còn vẻ khó xem, hắn lấy ra một phần hợp đồng khác đặt lên bàn, có chút không cam lòng nói:

- Chúng tôi hoàn toàn đáp ứng yêu cầu quý phương đưa ra, không biết như vậy Tần cục trưởng có vừa lòng hay không?

Đáp ứng rồi? Bọn họ thế nhưng đáp ứng rồi! Mấy người của cục chiêu thương tỉnh đều có ý niệm đập đầu cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.