Nghe thanh âm mềm nhẹ trong điện thoại, Tần Mục dù thế nào cũng không thể cự tuyệt, liền để Vân Băng liên hệ với Vương Hải Đào, chính mình cũng không tiện nhúng tay vào thương trường quá nhiều.
Vân Băng biết Tần Mục có lý do trốn tránh nên không để ý, chỉ cần đã muốn phản bội nhất định phải trả giá. Vì vậy cô gái này cuối cùng mang theo quyền đại lý VCD ba tỉnh phía nam rời khỏi Bắc Liêu, rời khỏi địa phương đã khiến nàng thương tâm dị thường.
Đối với sự ly khai của Vân Băng, nói Tần Mục không tiếc nuối thì là gạt người, nhưng chuyện trong Thanh Thao ngày càng phức tạp, Tần Mục ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ cả đêm, sau đó tiếp tục vùi đầu vào quy hoạch chỉnh thể trong huyện.
Vào một ngày thượng tuần tháng chín, Tần Mục nhận được điện thoại của thành ủy, thông tri hắn đi dự họp nghiên cứu cùng thảo luận của bí thư cùng chủ tịch huyện toàn thành phố. Tần Mục có chút kỳ quái, khoảng thời gian này đi mở hội nghị nghiên cứu thảo luận không khỏi có chút quỷ dị, thật sự là khó hiểu.
Trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, Tần Mục chưa kịp đi qua Đằng Long, lần này có cơ hội liền nghĩ tới Cừu Tiểu Thiền, trong lòng lại nôn nóng gọi điện thoại cho nàng.
- Tần Mục, thật là anh sao?
Tuy rằng Tần Mục chủ động gọi vài lần điện thoại cho nàng, nhưng chỉ nói gần đây hắn bề bộn nhiều việc, sẽ không qua Đằng Long. Nhưng hôm nay sau khi chuyển điện thoại, Tần Mục chỉ thở nhẹ mà không nói lời nào, Cừu Tiểu Thiền liền hiểu được ngày mà nàng trông mong đã đến.
- Thành phố có hội nghị, ngày mai anh sẽ qua.
Tần Mục không biết mình nên nói thế nào, nhưng cảm thấy thật khó chịu.
- Vậy…anh sẽ ở lại sao?
Cừu Tiểu Thiền phát hiện cổ họng khô sáp, nhẹ giọng hỏi.
- Hội nghị cần mở ba ngày, hẳn là ở lại.
Tần Mục cảm giác mặt mình có chút nóng lên. Hắn không phải thiện nam tín nữ, trong thế giới này cũng có hai tình nhân, nhưng mỗi lần nói tới đề tài này tim của hắn vẫn nhảy mạnh, quả thật không khác gì mới bước vào yêu.
- A?
Cừu Tiểu Thiền cảm giác bên tai ầm ầm vang lên, không tự chủ được hỏi một câu:
- Vậy anh nghỉ ngơi ở đâu?
Nói xong câu này nàng liền hối hận, muốn chui luôn xuống đất. Tần Mục cảm giác có chút không thích ứng, cười ha ha liền cúp điện thoại, bàn tay có chút run lên.
Cừu Tiểu Thiền mờ mịt nghe tiếng tít tít trong điện thoại, trong khoảnh khắc không biết nên làm thế nào. May mắn công việc bên cục văn hóa không nhiều, nhất thời cũng không ai chú ý tới hành vi của nàng.
Tần Mục cúp điện thoại, có chút mơ hồ, lúc này Diệp Thạch Bình chợt gọi tới, gọi Tần Mục đi qua họp một chuyến.
Sự tình xảy ra trước mặt, Diệp Thạch Bình cũng cảm thấy hội nghị lần này không đơn giản, vì vậy buông xuống khe hở, muốn kéo Tần Mục đến trao đổi. Rốt cục Diệp Thạch Bình là cán bộ đại phe phái, không chỉ một mặt lục đục cùng nhau mà phải băn khoăn chỉnh thể đại cục. Tần Mục đồng dạng như thế, nếu không đã sớm nắm chặt chuyện bên trại tạm giam không buông, đến khi đó hắn cùng Tần Mục liều cá chết lưới rách, cuối cùng đều bị phe phái vứt bỏ.
Tần Mục châm điếu thuốc, suy tư nên dùng loại thái độ nào đối mặt Diệp Thạch Bình. Đây là cuộc gặp thực sự của hai người, thái độ trực tiếp quyết định ngày sau làm sao đối đãi. Tuy rằng hiện tại hai người trở thành đối địch, mà xưa nay bí thư cùng chủ tịch đều là như thế, đây là việc không thể tránh khỏi.
Bọn họ cần phải làm là thử xem mức độ mà đối phương có thể thừa nhận, nhìn xem đấu tranh tới loại tình trạng nào mới làm đối phương không chịu nổi.
Khói thuốc lượn lờ phiêu đãng, Diệp Thạch Bình cũng đang ngồi suy nghĩ trong văn phòng của mình. Trong hai người ai tới phòng họp trước xem như là biểu thị tư thế. Ngay vừa rồi, Diệp Thạch Bình nhận được tin tức của Diệp Thạch Lỗi, sau lễ quốc khánh phòng đốc tra tỉnh sẽ tiến hành một lần hành động đại quy mô, mà Diệp Thạch Lỗi sẽ phụ trách thành phố Đằng Long.
Trong lời nói Diệp Thạch Lỗi mơ hồ mang theo ý tứ nhất định điều tra gắt gao huyện Thanh Thao, cũng nói với Diệp Thạch Bình lần này phải cho Tần Mục bài học, không ai đỡ nổi.
Tin tức này làm Diệp Thạch Bình quyết định, đã tới thời điểm nói chuyện với Tần Mục rồi.
Hai người trải qua một phen giãy dụa tư tưởng mới đi tới phòng họp, gặp nhau ở cửa. Tần Mục lộ một chút ý cười, Diệp Thạch Bình cũng mỉm cười, biểu tình hai người đại biểu cuộc nói chuyện lần này là thỏa hiệp, mà ít ra kết quả cũng không quá xấu.
Mùa thu Bắc Liêu đến khá sớm, thời tiết hôm nay không tệ lắm. Hai người nhìn nhau cười, Tần Mục nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trước.
Sắc mặt Diệp Thạch Bình căng thẳng, tín hiệu này của Tần Mục thật sự khó hiểu. Đẩy cửa trước là Tần Mục tỏ vẻ nhược thế, nhưng lại giành đi vào trước chính là không cấp mặt mũi cho Diệp Thạch Bình. Diệp Thạch Bình bốn mươi tuổi ở trước mặt Tần Mục hai mươi lăm tuổi lại không hề có chút ưu thế gì đáng nói, điều này cũng làm Diệp Thạch Bình cảm nhận được áp lực tự đáy lòng.
Áp lực mang đến động lực, Diệp Thạch Bình thâm trầm gật đầu đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Mục cũng chưa ngồi xuống, lại đứng cạnh ghế dựa mỉm cười chờ đợi hắn.
- Tần chủ tịch, ngồi đi.
Tần Mục biểu lộ thái độ, Diệp Thạch Bình cũng không kháng cự, hai đối thủ ngồi chung một chỗ cũng không cần nhiều che giấu bề ngoài của quan trường.
Hai người ngồi xuống, Tần Mục lấy gói thuốc lá. Bình thường hắn vẫn hút Trung Hoa Ngọc Khê, khi làm việc mới bỏ vào Gấu Trúc. Diệp Thạch Bình nhìn thấy Trung Hoa nằm trên bàn, có điều ám chỉ:
- Tần chủ tịch rất có phẩm vị, thuốc lá Trung Hoa thật ngon!
Đã bắt đầu tiến công sao? Ánh mắt Tần Mục híp lại, hắn không tin Diệp Thạch Bình hút thuốc lá kém hơn, liền cười nói:
- Đều do trưởng bối cấp cho, bằng tiền lương của chúng ta chỉ sợ còn rất khó hút được loại thuốc này.
Một câu thật rõ ràng đem câu nói của Diệp Thạch Bình đánh trở về. Tôi là đời thứ ba của Tần hệ, anh là đời thứ ba của Diệp hệ, chúng ta đừng ai nói ai, dứt bỏ quan hệ sau lưng, địa vị chúng ta không xê xích bao nhiêu, có chuyện này thì lấy thân phận bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện mà nói.
Ánh mắt Diệp Thạch Bình híp lại, lấy ra gói Trung Hoa chậm rãi châm lửa, nhẹ nhàng gõ lên hộp thuốc lá nhưng không lên tiếng.
Cuộc gặp theo câu nói của Diệp Thạch Bình đã khiến hắn rơi xuống hạ phong, lúc này hắn không nói chuyện, chỉ là muốn tranh đấu tính nhẫn nại với Tần Mục, nhìn xem ai không thể nhẫn nhịn trước.
Đối với kiểu phân cao thấp trầm mặc trên quan trường này, Tần Mục vốn phản cảm, có thời gian như vậy còn không bằng đi xuống nông thôn làm việc gì có lợi ích thực tế.
Hắn hiểu được Diệp Thạch Bình đang chờ hắn nói chuyện, cũng không bưng cái giá, trực tiếp hỏi:
- Diệp bí thư, buổi hội nghị trên thành phố ngày mai ngài có chỉ thị gì?
Những lời này Tần Mục dùng từ “ngài” cùng “chỉ thị”, thanh âm không hề có chút làm ra vẻ hay quái dị, cũng nói rõ với Diệp Thạch Bình, hiện tại huyện Thanh Thao lấy ông làm chủ yếu, Tần Mục cũng không muốn cưỡi lên trên đầu bí thư.