Trong lòng Lữ Tân Hoa lộp bộp, trong Thủy Thượng Hoàng Cung thường làm
gì, hắn phi thường rõ ràng, nhắc tới quản lý làm chuyện xấu, rất có khả
năng.
Khoa trưởng như nghĩ tới điều gì, đột ngột bật cười, phát hiện Lữ Tân
Hoa trừng mắt, vội vàng nuốt ngụm nước bọt tiếp tục thuật sự tình trải
qua.
- Tần chủ nhiệm đập vỡ mấy cái chén, người phục vụ đương nhiên không
đồng ý chạy đi gọi quản lý tới. Những tiểu nhân vật như chúng tôi có khi nào đi tới loại địa phương kia, nên không quen biết quản lý. Hắn vừa đi vào liền nói, là ai nháo sự trong Thủy Thượng Hoàng Cung, có phải chán
sống rồi hay không.
Lữ Tân Hoa vỗ trán, quản lý kia đúng là có vấn đề, khẩu khí thật lớn,
dám nói lời này với chủ nhiệm tổ hiệp tra, không chịu nhìn rõ là xảy ra
chuyện gì, cho dù là tỉnh ủy lớn hơn vị chủ nhiệm kia mấy cấp, nhưng
nhìn thấy hắn nói không chuẩn cũng phải thu liễm chân khí. Mấy ngày nay
trong thành phố đồn đãi ồn ào, chẳng lẽ ỷ vào vị kia, ngay cả khách đến
từ thủ đô cũng không để vào trong mắt sao?
Khoa trưởng nhìn thấy sắc mặt Lữ Tân Hoa thay đổi, không biết có nên nói tiếp hay không, Lữ Tân Hoa cả giận nói:
- Ngừng lại làm gì, nói tiếp.
Khoa trưởng vội vàng nói:
- Tần chủ nhiệm chỉ cười cười, không để ý lời của hắn, trực tiếp gọi
quản lý tính tiền mấy cái chén vỡ. Lúc này Âu tổng gọi quản lý sang một
bên, nói gì đó thì không biết, hình như dặn quản lý tính tiền với Tần
chủ nhiệm rẻ một chút, nhưng khi trả tiền Âu tổng sẽ đài thọ.
Lữ Tân Hoa gật đầu nói:
- Âu Quan Tiến vẫn hiểu chuyện, chẳng thể trách kinh doanh lớn như vậy.
Khoa trưởng cười khổ nói:
- Nếu Âu tổng đừng làm như vậy thì tốt rồi, Tần bí thư thấy họ nói
chuyện riêng, liền hô to nói cho dù chén kia làm bằng bảo thạch hay vàng hắn cũng có thể đền được nổi!
Lữ Tân Hoa nhất thời có chút chấn kinh, quan chức từ thủ đô tới quả thật như nhà giàu mới nổi, vội vàng hỏi:
- Quản lý kia sẽ không bị lời này của hắn nhiễu đi?
Khoa trưởng cười khổ, vỗ đùi nói:
- Ai nói không phải đâu, tiểu tử kia vừa thấy Tần chủ nhiệm nói mạnh
miệng, liền cứng lên, mụ nội nó, bị tiền nghẹn đến điên rồi!
Lời thuật lại của vị khoa trưởng đại khái cũng là sự thật, nhưng có một
điều hắn không biết Tần Mục vốn không hề bị say rượu, bằng vào tửu lượng của hắn loại rượu kia chẳng khác gì như uống nước.
Sau khi đi vào Thủy Thượng Hoàng Cung, Tần Mục có chút khó chịu đối với
kiểu trang trí xa hoa của nơi này, vẻ mặt Hàn Tuyết Lăng thật khinh
thường nói:
- Xây dựng địa phương như vậy cần xài bao nhiêu tiền đây. Tần Mục, anh
nói xem bọn hắn phải làm thế nào mới kiếm lại tiền trở về? Em biết anh
giỏi kiếm tiền, anh nói em nghe thử xem.
Tần Mục cùng Chu Chí Quân nhìn nhau cười khổ, Hàn Tuyết Lăng thật sự có bộ dạng ngây thơ chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
Nhưng họ đều suy đoán sai, mọi người chuyển động quanh phòng ca vũ cùng
một ít địa phương đánh bạc, Hàn Tuyết Lăng lặng lẽ kéo Tần Mục sang một
bên, nhỏ giọng nói:
- Tần Mục, nơi này chướng khí mù mịt, sao lại có loại địa phương này? Anh xem xem, những cô gái kia…
Tần Mục cười khổ, tuy quần áo của người phục vụ có vẻ mát mẻ một ít,
nhưng so với đời sau mà nói cũng không là gì, hắn thấp giọng đáp:
- Vậy em muốn thế nào? Đập phá?
Những lời này Tần Mục chỉ dùng lời nói đùa giữa vợ chồng, cho dù giữa
hai người có ngăn cách, đoạn thời gian trước nàng giận hờn hắn, nhưng vợ chồng dù sao cũng là vợ chồng.
Ai ngờ Hàn Tuyết Lăng nghe được lời nói của Tần Mục ánh mắt chợt sáng
lên, dùng sức gật đầu. Động tác này khiến cho Tần Mục nghĩ tới một từ
hình dung của đời sau – phi nữ.
Tần Mục vốn cho rằng Hàn Tuyết Lăng chỉ là tâm huyết dâng trào, ai ngờ
nàng thật sự hưng trí bừng bừng bàn luận nên tìm lý do gì đập phá Thủy
Thượng Hoàng Cung, điều này làm cho hắn dở khóc dở cười.
Nhưng khi Âu Quan Tiến mang theo vài cán bộ cấp phòng đi vào Thủy Thượng Hoàng Cung, Tần Mục lại cảm thấy được lời đề nghị của Hàn Tuyết Lăng
nói không chừng là phương pháp dùng dao sắc chặt đay rối. Làm cho lãnh
đạo thành phố rối loạn, Tần Mục nhân cơ hội đem lực chú ý toàn bộ đặt
tại Bình Triêu. Không có ô dù của thành phố, bên Bình Triêu khẳng định
xuất hiện chút kịch vui. Vốn trong tính toán của hắn, đi một chút đường
hắc đạo, nhưng nghe xong đề nghị của Hàn Tuyết Lăng, ý nghĩ của hắn đột
nhiên triển khai.
Con đường này cũng có thể đi tới, mặc kệ đường lớn hay nhỏ, luôn sẽ có thời gian đến chung điểm.
Cho nên hắn uống rượu, giả vờ làm người giàu có, không bán mặt mũi cho người khác.
Làm cho hắn cao hứng chính là vị quản lý kia thật quá phối hợp, giống như nhân vật an bài xuống diễn kịch với hắn.
Quản lý nói:
- Thật xin lỗi tiên sinh, vừa rồi người phục vụ của chúng tôi đã nhìn lầm, cái chén này không phải sáu mươi tám.
Ngay khi vẻ mặt nhóm người Âu Quan Tiến lộ vẻ vui mừng, quản lý nói thêm:
- Đây là loại chén đặc chế, sáu trăm tám một chén.
Tất cả mọi người ngây người, Tần Mục cũng có chút giật mình. Hắn nghe
nói qua lừa đảo, nhưng chưa từng gặp qua lừa tiền kiểu này. Mấy người
bên cạnh đang định giảng đạo lý, lại bị Tần Mục ngăn trở.
Tần Mục gọi Tây Môn Nhạn đưa qua xách tay của mình, làm bảo tiêu tư nhân của hắn nên nàng cũng được tín nhiệm giữ gìn đồ đạc cho hắn, đây cũng
ứng với lời nói của lão Lưu, đại lão bản là phải mang theo một tiểu thư
ký xinh xắn.
Tần Mục lấy ra bảy ngàn đồng, mỉm cười nói:
- Còn lại hai trăm đưa cho người phục vụ của các vị an ủi đi.
Đây đều là sự thật mà khoa trưởng nhìn thấy, kể lại cho Lữ Tân Hoa nghe xong, hắn gật đầu nói:
- Vị Tần bí thư kia tuy uống nhiều, nhưng cũng thật cấp đủ mặt mũi cho
quản lý kia. Nhưng nếu Tần bí thư quay đầu tìm người đập phá chỗ của
hắn, thật có điểm không thể nào nói nổi.
Người nào cũng biết Thủy Thượng Hoàng Cung là của ai, nếu Tần Mục không
biết nặng nhẹ, vậy hành vi của hắn cũng đã bị người báo cáo lên trên
rồi.
Khoa trưởng châm điếu thuốc thứ ba, bất đắc dĩ nói:
- Điều này cũng không thể trách Tần bí thư, có trách thì trách miệng của quản lý kia rất tiện.
Nói tới đây hắn học theo giọng điệu của gã quản lý nói:
- Có tiền thì kiêu ngạo sao? Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, không phải có tiền là được.
Lữ Tân Hoa đột nhiên vỗ trán, quản lý kia nhất định là mắt chó xem người thấp quen rồi.
- Tần chủ nhiệm không tính toán với hắn, nhưng tùy tùng thì không bỏ
qua. Bảo tiêu chừng hơn ba mươi tuổi nhìn qua như quân nhân giải ngũ kia hỏi lại một câu, nếu đập phá nơi này thì sao vậy, quản lý nói nếu dám
đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung, hắn dám đi đập người, chẳng những dám
đập người, còn muốn đập cả nhà người ta.
Khoa trưởng thở dài, chỉ chỉ bên ngoài nói:
- Không ra ba giờ, đám binh lính này đã đem Thủy Thượng Hoàng Cung bao
vây, người bên trong đều bị khống chế. Nếu không nhờ có Tần chủ nhiệm
giúp nói chuyện, chỉ sợ chúng tôi còn phải kẹt bên trong.