Nghe đến đó, Lữ Tân Hoa vội vàng hỏi:
- Tình huống bên trong thế nào? Tần chủ nhiệm đâu?
Khoa trưởng vội đáp:
- Bên trong không còn thứ gì nguyên vẹn, tất cả đều bị đập nát, thậm chí nghe được cả tiếng súng vang. Hình như Tần chủ nhiệm đã rời khỏi, tôi nghe lão Âu nói hắn về bên Ký Nam.
- Phá hủy!
Lữ Tân Hoa nhất thời bối rối, vội vàng chạy xuống xe, hướng chỗ bí thư thành ủy Phạm Phẩm Đức đi nhanh tới.
Lúc này trong Thủy Thượng Hoàng Cung đã truyền tới tin tức, quân khu Ký Nam lâm thời tiến hành diễn tập chống khủng bố, cuộc diễn tập trong ba ngày, đã đăng báo tổng tham mưu, đạt được tổng tham phê chuẩn. Hành động lần này lấy việc diễn luyện chống khủng bố trong thành thị làm đối tượng, nhất là trên địa hình đặc thù.
Lý do thoái thác này có thể nói thông qua, nhưng những người đứng tại đây đều là người biết chuyện, tự nhiên nghe hiểu được ý tứ bên trong. Bí thư Phạm Phẩm Đức luôn cố gắng nhờ binh sĩ đứng gác truyền tin vào bên trong, nhưng bị binh sĩ cự tuyệt, lý do thật đầy đủ, thủ trưởng cấp nhiệm vụ cho hắn là canh giữ bến tàu, không phải làm lính liên lạc.
Hành động này làm ban lãnh đạo Cửu Giang bất đắc dĩ, Phạm Phẩm Đức đành phẩy tay dẫn mọi người quay về đại viện thành ủy, trên đường hắn ra lệnh chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra truyền thông.
Lúc này Tần Mục đang ngồi trên xe của Phùng Thiệu Nguyên, mang theo Hàn Tuyết Lăng cùng Tây Môn Nhạn quay về tiểu thị trấn trong Ký Nam. Lần này Chu Chí Quân bị một tên quản lý lưu manh chọc giận chân hỏa, dặn Tần Mục cứ tiếp tục làm việc của mình, chuyện bên Thủy Thượng Hoàng Cung giao cho hắn.
Mượn dùng lực lượng quân đội Tần Mục chưa từng nghĩ đến, nhưng chứng kiến ánh mắt trao đổi giữa Hàn Tuyết Lăng cùng Chu Chí Quân, làm trong lòng hắn nảy sinh ý niệm, bên trong chỉ sợ hai người kia đã sớm đạt tới hiệp thương.
- Tần chủ nhiệm, chúng ta đi nơi nào?
Tây Môn Nhạn thấy xe chạy nhanh, vội vàng hỏi, thân phận của Tần Mục đã bị nàng hiểu biết.
Tần Mục nở nụ cười, không trả lời nàng mà hỏi Hàn Tuyết Lăng:
- Em đó, thật sự là trăm phương ngàn kế.
- Reng…lão bát, việc hôm nay phải trách tôi, phải trách tôi. Cậu đang ở đâu vậy?
Âu Quan Tiến gọi điện thoại tới.
- Tam ca, cẩn thận một chút đi, mấy ngày nay thời tiết Cửu Giang cần thay đổi, mặc nhiều quần áo một chút, đừng làm người trong nhà lo lắng.
Tần Mục nhắc nhở Âu Quan Tiến, người này cũng không tệ, không tùy tiện đem bối cảnh của mình ra khoe khoang, nếu không quản lý kia cũng không đến nỗi không cho hắn mặt mũi.
Âu Quan Tiến vừa gác điện thoại, lão gia tử từ thủ đô gọi đến. Tần Mục thật sự áy náy vì kinh động lão gia tử trong thời điểm muộn như vậy, nhưng lão gia tử không trách hắn, chỉ thâm ý nói:
- Như vậy sao, vậy cháu cùng Tuyết Lăng lưu ở đó thời gian đi, đến lúc đó quay về thủ đô phải ôm một đứa chắt về cho ông đó.
Những lời này làm Tần Mục hiểu được, chỉ sợ bên thủ đô đã nhận được tin tức, chính mình bị đặt lại Cửu Giang. Công tác của tổ hiệp tra cần làm, nhưng lão gia tử cho mình ở lại Cửu Giang một năm, nếu làm không tốt chỉ sợ phải đợi đến ngày lễ ngày tết mới mang nhi đồng về thăm nhà được.
Tần Mục còn đang đau đầu, Hàn lão gia tử lại gọi điện thoại tới, mọi người đều kỳ quái nhìn hắn, điện thoại của người này thật sự là vội!
Hàn lão gia tử thật thẳng thắn nói:
- Được, người có thể làm cho lão Chu cam tâm tình nguyện mang binh trút giận, đời này ông đã gặp ba người. Tiểu tử giỏi, xứng làm cháu rể Hàn gia!
Theo sau là cha mẹ vợ, đại cô đại dượng, cô ba dượng ba đều gọi tới, Tần Mục đột nhiên phát hiện, chuyện nổi giận đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung không ngờ bị truyền xa như vậy, rộng như vậy, mà cái mũ thật sự chụp lên đầu của mình. lũ chó admin tunghoanh.com là 1 đám khốn nạn thấy truyện như thấy xương ra chương nào là chúng nó gậm ngay chương đó về
Kỳ thật người chân chính phát hỏa là Chu Chí Quân, mà binh lính đều là thủ hạ của hắn đang chuẩn bị tham gia đại hội luyện binh cả nước.
Tần Mục cầm điện thoại đã nóng lên, vẻ mặt hiện lên suy tư, vỗ vỗ ghế ngồi của Tây Môn Nhạn, thấp giọng hỏi:
- Tây Môn tiểu thư, làm bảo tiêu của tôi, cô hẳn nên có nghĩa vụ nói cho tôi biết là ai mở ra Thủy Thượng Hoàng Cung?
Tây Môn Nhạn thoáng rùng mình, ngay cả tính cách như nàng cũng lộ ra biểu tình sợ hãi, điều này càng làm Tần Mục cảm thấy thật hứng thú.
- Kỳ thật anh tùy tiện tìm người hỏi đều có thể biết, Thủy Thượng Hoàng Cung là sản nghiệp của Hồng Văn Huy.
Tây Môn Nhạn miễn cưỡng đáp.
- Hồng Văn Huy, hình như có nghe qua.
Tần Mục cẩn thận suy nghĩ, không xác định hỏi:
- Ủy viên đại biểu tỉnh?
Tây Môn Nhạn không nói gì, Phùng Thiệu Nguyên cũng không đáp. Nhưng bởi vì họ không nói nên Tần Mục xác định mình không nghĩ sai lầm.
- Sự tình càng ngày càng thú vị.
Ánh mắt Tần Mục lóe ánh sáng. Vốn định đánh một đám chuột, không nghĩ tới đi ra một con chồn. Giờ khắc này rốt cục Tần Mục mới hiểu được Cửu Giang phức tạp đến mức nào, cũng hiểu được vì sao Bình Triêu dám làm ẩu mạo hiểm sinh mạng của nhân dân tạo ra con đê có vấn đề, còn dám nói xằng là có thể ngăn cản được bất kỳ đỉnh lũ lớn như thế nào.
Hàn Tuyết Lăng lẳng lặng nhìn Tần Mục, đã phát điên cả đêm, lúc này nhìn vẻ mặt càng lúc càng bình tĩnh của hắn, không khỏi nắm chặt tay hắn, phát hiện bàn tay mình đầy mồ hôi.
- Diễn cảm này của anh thật sự là quá khó xem!
Hàn Tuyết Lăng đưa ra lời bình, khiến Tần Mục không tự chủ được nhu nhu tóc của nàng.
Văn phòng xây dựng thành phố Cửu Giang là một địa phương thật có thịt béo, nếu ai muốn động đến đất đai, đặt cục gạch đều phải đi qua ngành này, ngoại trừ văn phòng giám sát kế hoạch, văn phòng xây dựng thành phố thật sự không hề xem ai vào trong mắt.
Mà chủ nhiệm văn phòng xây dựng Giang Thành Bân cũng là nhân vật lợi hại nổi danh, chẳng những thủ đoạn khéo léo, còn có chỗ dựa vững chắc tột cùng, quả nhiên là ăn hết cả hắc bạch lưỡng đạo.
Nhưng giờ phút này sắc mặt vị Giang chủ nhiệm đang uể oải khom người trước mặt một vị lão nhân, thần tình sợ hãi không ngừng lấy ra khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Cha nuôi, việc này con thật sự không biết rõ tình hình. Con vừa nhận được tin tức lập tức chạy tới chỗ của ngài đây.
Hắn run rẩy thanh âm nói.
Lão nhân không nhìn hắn, chỉ dùng tay nhẹ nhàng lau chùi hàng mỹ nghệ tinh mỹ trong tay. Động tác của hắn cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ dùng sức quá lớn sẽ làm hư hao đồ vật kia.
Giang Hồng Bân thấy lão nhân không nói lời nào, chỉ xấu hổ đứng ở nơi đó. Hắn đến đây đã sắp một giờ, lão nhân không nói một câu, chỉ đem toàn bộ lực chú ý đều đặt lên tác phẩm nghệ thuật kia.
Chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung bị đập phá, việc này làm Giang Hồng Bân thế nào cũng không nghĩ tới. Ai ăn gan hùm mật gấu, dám vuốt râu lão hổ? Quân đội cùng chính phủ địa phương xưa nay nước giếng không phạm nước sông, làm sao lại xuất hiện nhóm binh sĩ đem Thủy Thượng Hoàng Cung biến thành quân quản đây?
Không khí quái dị vô cùng, cho dù trong gian phòng mở cửa sổ cũng làm Giang Hồng Bân có chút hết hơi.