- Ba em?
Tần Mục lại làm bộ nghi ngờ hỏi một câu.
- Anh lại giả bộ, anh lại giả bộ.
Vân Băng hung hăng dùng lọn tóc đánh Tần Mục mấy cái, cười nói:
- Em cũng không tin, anh không điều tra qua Vân cục trưởng.
- Anh thật không có.
Tần Mục vô tội nhún nhún vai:
- Mảnh đất kinh thành này, mở mắt nhắm mắt cũng là quan, cục trưởng cục Sở hữu trí tuệ, anh còn cần đặc biệt đi điều tra sao?
Vân Băng ừ một tiếng, biết Tần Mục nói thật, trầm mặc một hồi mới nói:
- Anh có biết, hiện tại có không ít người thấy anh thuận mắt, có người muốn khai đao với anh.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Người không thấy anh thuận mắt nhiều lắm, em nói như vậy anh thật sự không biết em đang nói tới ai.
Vân Băng nghiêng đầu nhìn Tần Mục, mắng:
- Anh đắc tội với một nhà ở thành phố Cửu Giang, anh quên rồi sao?
Nàng nói đến đây, Tần Mục cũng mới nghĩ tới, không dám khẳng định hỏi:
- Quản gia?
- Anh cũng biết!
Vân Băng tức giận nói:
- Anh đắc tội với người ta, người ta có thể bỏ qua cho anh sao. Tần gia
của anh danh khí quá lớn, nhưng đều là dựa vào Tần lão gia tử, xem đời
sau xem, ngoại trừ Cao bí thư, cũng chưa có ai có thể ra mặt, huống chi
hiện tại Cao bí thư còn khó bảo toàn bản thân mình, người ta đương nhiên là muốn nhân cơ hội này ra tay.
Tần Mục ồ lên một tiếng, tin tức Vân Băng mang đến quả thật không thể
coi thường, thời buổi rối loạn này, có thể phòng bị được chút nào hay
chút ấy. Hắn hôn lên vành tai Vân Băng, cười nói:
- Vậy em nói xem, bọn họ tính toán đối phó anh như thế nào.
Vân Băng ngượng ngùng kêu một tiếng, ôn nhu nói:
- Nghe nói anh và người khác hợp tác mở công ty internet, đang nghiên cứu trò chơi trực tuyến gì đó đúng không.
Vân Băng vừa nói đến đây, Tần Mục đã hiểu được, chỉ sợ trong công ty
internet Hoa Hạ đã có gián điệp cài vào, ăn trộm tin tức. Nhưng chỉ dựa
vào điểm này để đối phó Tần Mục hắn, chỉ sợ không phải dễ dàng.
Thấy trên mặt Tần Mục lộ ra vẻ thờ ơ, còn mang theo vẻ giễu cợt, Vân Băng liền đánh hắn một cái, tức giận nói:
- Em còn chưa nói hết, hình như ở trong đó còn có thứ hiện tại các anh đang nghiên cứu.
Tần Mục đột ngột ngồi dậy, chiếc chăn che phủ hai người vì vậy nhất thời rơi xuống, để lộ ra thân hình tuyệt đẹp như tiên của Vân Băng trước mặt Tần Mục. Vân Băng bối rối, lấy tay che kín, tức giận mắng:
- Lưu manh, em đã biết anh không phải người tốt.
Tần Mục cũng không nghĩ ra động tác của mình có thể tạo thành hậu quả
như vậy, lúng túng mỉm cười. Vân Băng giận dỗi háy hắn một cái, vội vàng tìm kiếm quần áo ở dưới giường.
Hai người thu thập xong, đương nhiên lại không thể thiếu một trận vành
tai và tóc mai chạm vào nhau. Vân Băng bước đi có chút tập tễnh, Tần Mục nhìn thấy có chút buồn cười, lại cười cợt một phen.
Tần Mục rót hai ly cà phê, đỡ Vân Băng ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi, hỏi:
- Làm sao em biết chuyện này?
Vân Băng nở nụ cười, nói:
- Bọn họ muốn danh chính ngôn thuận lấy đi thành quả của các anh, đương
nhiên phải đến cục Sở hữu trí tuệ, bằng không danh bất chính, ngôn bất
thuận.
Nàng nhấp một ngụm cà phê, nói:
- Đại khai đại hợp là sở trường của anh, nhưng công phu tiểu xảo còn kém xa.
Tần Mục thật sự bất ngờ, dáng vẻ Vân Băng như không màng đến thế sự,
nhưng nói đến tâm tư cẩn thận, Tần Mục quả thật không thể bằng nàng.
Phong cách của mỗi người cũng không giống nhau, cho nên có người thích
hợp làm lãnh đạo, có người lại chỉ có thể đảm đương công việc thư ký.
Tần Mục gác chân lên bàn, hai tay bưng chén lên, uống một hớp cà phê.
Cảm giác ấm áp đồng thời nhộn nhạo trong lòng Tần Mục và Vân Băng, hai
người phảng phất lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt.
Đến khi uống xong cà phê, Vân Băng mới nghi hoặc hỏi:
- Công ty internet đó của anh, em vẫn không hiểu rõ, có lợi nhuận gì có
thể khiến anh tốn tinh lực vùi đầu vào như vậy, chẳng lẽ vì tiến lên cao tầng?
Tần Mục cười nói:
- Không đến năm năm nữa, toàn Trung Quốc sẽ tiến vào thời đại tin tức
hóa con số, hiện tại không nhanh lên, đến lúc đó muốn nhúng tay vào sẽ
rất khó khăn.
Vân Băng chăm chú nhìn Tần Mục, đứng lên đi về phía phòng ngủ. Tần Mục
muốn đỡ lấy nàng, bị nàng cự tuyệt, khiến Tần Mục vội vàng suy nghĩ đối
sách.
- Vốn tính toán không nói cho anh biết, hừ.
Ra tiên tử cũng có lúc làm nũng, Tần Mục cười nhìn nàng e lệ chui vào
phòng ngủ, lúc này mới nghiêm mặt, gọi điện cho Trương Tử Bình.
Trương Tử Bình nghe Tần Mục nói như thế, nhất thời vỗ bàn tức giận. Theo tin tức Tần Mục vừa tiết lộ, đối phương không chỉ muốn tính kế hại Tần
Mục, thậm chí ngay cả Trương Tử Bình cũng bị kéo vào, đây là chuyện
Trương Tử Bình vô cùng khó chịu. Trong mắt Trương Tử Bình, hắn chính là
con rắn đầu đàn ở kinh thành, người khác giỡn mặt hắn trên địa bàn của
hắn, căn bản là xem thường Trương Tử Bình. Cho dù là người có tu dưỡng
tốt, cũng sẽ không nhịn được trong tình huống như vậy. Hắn nói với Tần
Mục, chuyện này không cần hắn nhúng tay vào, không đến hai ngày là hắn
có thể bắt được tên kẻ trộm bên trong Hoa Hạ, đến lúc đó hắn sẽ đích
thân động thủ, phế tiểu tử kia ngay lập tức.
Tần Mục khuyên Trương Tử Bình không nên kích động như vậy, có thể cho
qua thì cứ cho qua. Dĩ nhiên, đây chỉ là lời của nhân vật trong thể chế
nên nói, về phần Trương Tử Bình xử lý như thế nào, Tần Mục không quản
được, cũng không muốn quản.
Sau khi bàn bạc với Trương Tử Bình, Tần Mục lại bắt đầu lo lắng, bên
phòng nghiên cứu rút cuộc là người nào dám to gan lấy đồ ra như vậy. Chỉ có mấy người có thể tiếp xúc với tất cả tin tức, trong lòng Tần Mục lần lượt loại bỏ những người tuyển chọn, hai gã thượng úy khẳng định không
nằm trong danh sách này, bọn họ không hiểu cũng sẽ không tham dự vào
trong tranh đấu địa phương này, huống chi Quản gia cũng không phải xuất
thân từ quân đội, bọn họ là đại phiệt địa phương, bọn họ không xen tay
vào được quân đội. Ba người còn lại, chính là Hạ Uyển Nhi, Vương Hiểu
Lạc và Triệu Vũ Hiên. Trong ba người này, tất nhiên có một người phản
bội Tần Mục.
Hoặc là, không chỉ có một người.
Tần Mục đang suy nghĩ, bỗng một tiếng "ôi" từ trong phòng ngủ truyền
tới. Tần Mục vội vàng chạy tới, phát hiện Vân Băng ngã trên mặt đất,
phía dưới là chăn màn trước đó vẫn trải trên giường.
- Làm gì vậy, sao không chịu nghỉ ngơi?
Tần Mục vừa nói, cúi người đỡ Vân Băng lên. Vân Băng nắm chặt ga giường, sống chết không chịu buông tay.
Tần Mục buồn cười, túm lấy ga giường, Vân Băng kêu lên một tiếng, bổ nhào xuống giường, mái tóc lòa xòa, che phủ cả khuôn mặt.
...
Trương Tử Bình vừa kết thúc cuộc gọi với Tần Mục, lập tức liên hệ với
nhân viên an ninh của công ty Hoa Hạ, yêu cầu bọn họ khóa chặt cửa
chính, không cho bất cứ ai ra vào. Sau đó, hắn lần lượt gọi hai mươi mốt người của bộ phận kỹ thuật công ty vào trong phòng làm việc.