Thanh Quan

Chương 843: Chương 843: Tần Mục, ngươi âm hiểm. (2)




Chuyện này? Đầu óc Tần Mục phảng phất như bị một búa hung hăng đập trúng, chuyện này hắn thật sự không biết gì cả. Phụ thân của Vân Băng là người nào, mặc dù hắn suy đoán là Vân Thiên Lạc của cục Sở hữu trí tuệ, nhưng không có tin tức xác thực, hắn không dám khẳng định. Về phần giữa Vân Thiên Lạc và Vương Hải Đào có chuyện gì, người khác không nói cho hắn biết, làm sao hắn có thể biết được?

Tần Mục há hốc mồm, muốn giải thích lại cảm thấy không có gì để nói, Vương Hải Đào năm đó là hắn bảo vệ, hiện tại lại là người cầm lái của sản nghiệp dòng chính Tần Mục, nếu nói trong chuyện này không có bàn tay Tần Mục nhúng vào, thật sự là rất khó làm cho người ta tin phục. Hắn cười khổ một tiếng, bưng ly rượu vừa được pha chế, ngửa đầu uống cạn.

Lại thêm một chén nữa, hắn cứ thế mà uống, Vân Băng mặt không biến sắc nhìn hắn, mặc cho Tần Mục uống như phát điên.

Nhìn hành động thú vị của đôi nam nữ ở quầy rượu, không ít người đã dừng uống rượu, thích thú nhìn Tần Mục và Vân Băng.

Đợi uống xong chén thứ chín, cả người Tần Mục thật sự giống như lửa đốt, cho dù tửu lượng của hắn vô cùng lớn, cũng không gánh được cường độ như vậy. Dạ dày không phải là thùng rượu, nó cũng có giới hạn chịu đựng.

Nâng chén rượu thứ mười, Tần Mục cảm giác lâng lâng, cảm giác trời đất cũng đang xoay tròn. Hắn hít một hơi thật sâu, nói với Vân Băng:

- Chín ly rượu trước đó, không phải là tôi nhận lỗi của mình, chính là muốn uống rượu. Nói thật, chuyện cô nói, tôi hoàn toàn không biết.

Nói xong, tay hắn run lên, đồng dạng hắt một ly rượu lên mặt Vân Băng.

Xoạt! Lại thêm một loạt tiếng kêu kinh dị, thậm chí có mấy mãnh nam tự cho mình là anh hùng đã rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị giúp Vân Băng dạy dỗ tên nam nhân dám mạo phạm đến mỹ nữ này.

Vân Băng vẫn không thay đổi sắc mặt, đưa tay lau rượu trên mặt, để mặc cho dòng rượu chảy xuống. Chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm ngấm nước, mơ hồ hiện ra bộ ngực trắng nõn của nàng. Tần Mục mắt say lờ đờ mông lung nhìn sang, Vân Băng dĩ nhiên là chân không ra trận, bộ ngực giết người kia như thôi miên ánh mắt của hắn.

Vân Băng nhìn theo ánh mắt đăm đăm của Tần Mục, hé miệng cười một tiếng. Nàng đưa tay túm lấy cà vạt của Tần Mục, ra lệnh:

- Trả tiền!

Tần Mục không nói nhiều, trực tiếp móc ra một chồng tiền mặt đặt lên quầy ba. Vân Băng đứng lên, lảo đảo kéo Tần Mục đi ra ngoài.

Trong quán rượu âm nhạc lại tiếp tục vang lên, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

...

Lúc này trong phòng làm việc của bí thư thành phố quy hoạch vẫn lấp lóe ánh đèn, Cao Bái hít một ngụm khói, nói với Cận Thương Giang đang ngồi đối diện:

- Thương Giang à, cửa ải này sợ rằng không dễ qua.

Cận Thương Giang xanh mặt không nói lời nào, chỉ gật đầu, thở dài một hơi.

- Nhưng, bọn họ muốn mượn lần này đẩy ngã tôi, cũng không dễ dàng.

Cao Bái cười lạnh một tiếng:

- Tôi, một không tham, hai không nuôi tình nhân, ba không vì việc riêng mà làm việc bất hợp pháp, trừ phạm vào sai lầm trong chính sách quyết sách, người khác không tìm ra gót chân asin của tôi.

Cận Thương Giang gật đầu nói:

- Cao bí thư giữ mình trong sạch, vẫn là hình mẫu của chúng tôi. Nhưng chuyện bây giờ còn chưa thể kết luận, chúng ta vẫn có cơ hội cởi nút thắt này.

Cao Bái cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Khó khăn, rất khó. Vụ án mạng người đã bị chọc ra ngoài, không phải dễ dàng bình ổn.

Cận Thương Giang trầm mặc một hồi, cũng đốt một điếu thuốc nói:

- Cao bí thư, đây là chuyện của thương nhân khai phá, mặc dù trong chính sách ngài có chút khuyết điểm giám sát không chặt chẽ, nhưng vẫn có thể thao tác.

Cao Bái lắc đầu, nói:

- Chuyện này tôi nhất định phải gánh vác, tôi chịu thiệt không sao, chỉ sợ Cao Bằng và Tần Mục cũng không yên ổn.

Trong lòng Cận Thương Giang khẽ run lên, cũng tại Cao Bái khai thác chưa đủ, gìn giữ lại thừa, quả nhiên ở phương diện phòng thủ nghĩ vô cùng chu đáo. Hắn trầm mặc không nói, cho đến khi Cao Bái nói một câu cuối cùng, hắn mới bỗng nhiên ngẩng đầu.

- Cho dù tôi phải đi, quyền quyết sách của thành phố quy hoạch cũng không thể rơi vào trong tay của bọn họ, anh chuẩn bị sẵn sàng đi.

Ánh sáng lấp lánh bên ngoài, xuyên qua tấm rèm khung cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng.

- Ưm.

Một tiếng kêu giống như đau nhức từ trên chiếc giường ưu nhã trong phòng ngủ vang lên, chiếc chăn trên đầu giường cấp tốc rơi xuống, theo sau chính là giọng nói mong manh của Vân Băng:

- Tần Mục, anh giải thích cho tôi, tại sao anh lại nằm trên giường của tôi?

Chỉ có một mình nàng nói chuyện, chiếc chăn khẽ nhúc nhích, sau đó một cánh tay thò ra ngoài, túm lấy cánh tay Vân Băng, Vân Băng vừa thét chói tai đã bị túm trở về trong chăn.

Đây là một khu dân cư buôn bán giàu có nằm ở ngoại ô Bắc Kinh. Tối qua cũng không biết người nào chủ động chọn lựa, thậm chí không biết là người nào lái xe tới đây, trong chớp mắt cửa phòng vừa mở ra, đôi môi hai người đã dính chặt lấy nhau.

Từ phòng khách đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng ngủ, y phục của hai người rơi lả tả khắp nơi.

Chiếc giường lớn vốn yên tĩnh lại bắt đầu lay động, kèm theo tiếng kêu đau của Vân Băng, còn có tiếng cười bị đè nén của Tần Mục.

Mãi cho đến mười giờ sáng, Vân Băng mới âm thầm thở dài, nhìn lên trần nhà nói:

- Đây là một sai lầm.

Tần Mục đưa tay, ôm ngang hông Vân Băng, cười nói:

- Sai lầm, ngày hôm qua có lẽ là một sai lầm, nhưng hiện tại thì không phải.

Ngón tay hắn khảy đàn trên bụng Vân Băng, vẻ mặt thích thú.

- Anh thành thật một chút đi!

Đây là lần đầu tiên Vân Băng làm chuyện này, thân thể đương nhiên rất nhạy cảm. Nàng vội vàng nắm lấy bàn tay tác quái của Tần Mục, hỏi:

- Chuyện đề nghị kết thông gia, anh thật sự không biết?

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Lúc ở Lan Ninh, quan hệ của chúng ta vốn là rất thân mật.

Nói tới đây, Vân Băng giận dỗi háy hắn một cái. Tần Mục nhún nhún vai, lơ đễnh nói:

- Vương Hải Đào là anh phái tới, hắn cũng nhìn thấy hợp tác giữa chúng ta, cho dù cho hắn ba trăm lá gan, hắn cũng không dám có suy nghĩ gì với người phụ nữ bên cạnh anh.

Giọng nói của hắn trở nên có chút âm tàn, mang theo vài phần đố kỵ:

- Anh có thể điều hắn tới, cũng có thể đưa đi đi, hắn sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

- Thật vậy sao?

Qua thời gian một đêm, tiên tử xuất trần cũng trở thành nữ nhân phàm trần tầm thường, vui mừng trong lòng không cách nào che dấu:

- Cái tên Vương Hải Đào đó cứ mặc cho anh định đoạt, anh muốn hắn tròn thì tròn, muốn méo thì méo?

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của nàng lại quyến rũ nháy Tần Mục một cái.

Tần Mục vươn hai tay ra, ôm chặt Vân Băng vào trong lòng, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể nàng, lẩm bẩm nói:

- Người khác anh còn không dám nói, nhưng Vương Hải Đào, hừ, nhìn vậy quá hiểu, người từng chết qua một lần, không dám chết một lần nữa đâu.

Vân Băng thích thú cử động trong lòng Tần Mục, tìm một tư thế thoải mái nhất. Nàng vung tay túm lấy một lọn tóc, trêu chọc Tần Mục, như có điều suy nghĩ nói:

- Nếu như vậy, có thể đây là suy nghĩ của riêng ba em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.