Tần Mục vẫn phi thường tự tin vào trí nhớ của mình, người hắn đã gặp qua một lần thì chắc chắn nhớ kỹ giọng của người ta. Cô gái trong trí nhớ này rất xa xôi, vì vậy khiến hắn trong thời gian ngắn không nhớ ra.
- Xú tiểu tử, không nể tình có phải hay không!
Đại ca kia giận dữ, nhìn qua hai người khác ý bảo.
- Chém nó!
Tần Mục thiếu chút nữa cười ra tiếng, bọn họ đứng ở chỗ này không quá ồn, đều là một đám choai choai, còn muốn chém người? Hắn nghiêng người nhìn điều tửu viên.
- Báo động, các người sử dụng bạo lực thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Điều tửu viên vừa nói thì bị cắt đứt, đại ca kia tức giận nói:
- Cảnh sát? Bạn thân tựu là cảnh sát, máo báo thì báo đi.
Nói xong lại hung hăng cầm giấy chứng minh thân phận của mình giơ ra. Tần Mục nhìn chằm chằm vào, dĩ nhiên không phải giả. Lập tức vui vẻ trên mặt Tần Mục biến thành ngưng trọng, vươn tay lạnh như băng nói ra:
- Tôi nhìn anh là phân cục nào!
- Ơ a, còn không phục có phải không, đánh nó!
Tên đại ca cầm lấy giấy chứng nhận cảnh sát trong tay quạt quạt, ra lệnh cho hai tên kia. Hai người khác lập tức đi lên phía trước một bước, muốn động thủ với Tần Mục thì đúng lúc này cô gái mặc áo da báo quát lên:
- Không muốn sống, đánh nhau quấy nhiễu bà cô uống rượu, đều cút cho bà!
Một bên hô hào cánh tay lắc lư, chỉ nghe ba tiếng vang lên, một người bị cô gái tát vào mặt, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Bên này có xung đột khiến nhiều người chú ý, thiên tính thích náo nhiệt khiến bọn họ chú ý bên này. Đại ca kia chợt cảm thấy mất mặt, kêu lên:
- Bắt bọn chúng vào cục cảnh sát!
Nếu bị bắt vào trong cục cảnh sát thì đối phương tội gì cũng rán lên đầu của mình được. Con mắt Tần Mục lập tức híp lại, ghi nhớ dung mạo của tên này vào lòng.
- Diệp Thạch Lỗi, lá gan của mày càng ngày càng lớn rồi đấy.
Thời điểm Tần Mục dở khóc dở cười thì giọng của Quách Thiểu Đình truyền tới.
Họ Diệp? Trong lòng Tần Mục xuất hiện cảnh báo.
Kinh thành quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng mà cao tầng nhất chia thành bốn hệ. Dùng Tần lão gia tử đại biểu Tần hệ Bắc Liêu, Triệu hệ đại biểu quân đội phương nam, Hồng hệ đại biểu chính trị, Diệp hệ đại biểu quan viên kinh thành. Nghiêm khắc mà nói gia gia của Quách Thiểu Đình cấp bậc còn thua Tần lão gia tử nửa bậc, nếu không cũng không bị Tần lão gia tử áp chế khắp nơi.
Tần Mục nghe nói người này tên là Diệp Thạch Lỗi, lập tức hiểu chỉ sợ hắn gặp phải con cháu Diệp gia đời thứ ba rồi.
Khác với đám con cháu đời ba ở kinh thành, Tần Mục thuở nhỏ lớn lên ở nông tôn, không có có bao nhiêu bạn chơi ở kinh thành, đây là hoàn cảnh xấu của hắn, đồng thời cũng là ưu thế. Quách Thiểu Đình đứng trước mặt Tần Mục tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch Lỗi, nói:
- Như thế nào, mày oai phong lắm đúng không, nói cho mày biết, mày còn chưa đủ tư cách đâu, mày phải gọi người ta là lão ca còn không kém lắm đấy.
Sắc mặt Diệp Thạch Lỗi biến hóa, chỉ vào Quách Thiểu Đình mắng:
- Quách tam, mày đừng có giả vờ chó vẫy đuôi trước mặt của tao, chúng ta bên tám lạng người nửa cân, Quách gia cũng không tốt hơn chỗ nào đâu.
Nói xong hung dữ trừng Tần Mục , mang theo hai người kia tức giận đùng đùng đi ra khỏi quán bar. Tiểu tử định đánh Tần Mục giơ nắm đấm lên, không cam lòng đuổi theo Diệp Thạch Lỗi, cũng không biết thấp giọng nói cái gì đó.
Tần Mục lắc dầu một cái, tâm cơ của Diệp Thạch Lỗi còn hơn Quách Thiểu Đình rất nhiều, giống như là một nhân vật. Ra khỏi kinh thành một năm, Quách Thiểu Đình vẫn còn bộ dáng không sơ trời sợ đấy, mà Diệp Thạch Lỗi mặc dù nói câu ngoan thoại nhưng lập tức rời khỏi, rất hiển nhiên thân phận của Tần Mục khiến hắn hoài nghi, không có tùy tiện động thủ. Nếu Quách Thiểu Đình chỉ sợ dù là thiên vương lão tử ở trước mặt thì hắn cũng đùa nghịch một lần.
Quách Thiểu Đình cười toe toét quay đầu, nhìn Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Con vợ lẽ Diệp gia mà thôi, làm phó đồn trưởng công an ở phía đông kinh thành, vênh váo thì trùng thiên ha ha, còn không phải bị giáng chức hay sao.
Nói xong nhìn thấy cô gái bên cạnh Tần Mục thì quay người đi vào sàn nhảy.
Mọi người thấy không có náo nhiệt để xem liền tiếp tục nhảy nhót, giống như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì đáng nói cả.
Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cấp bậc cán bộ nhỏ như hắn ở kinh thành này còn không bằng cả quan viên nhàn tản nữa. Không đến kinh thành thì không biết quan nhỏ chính là ý này. Lại nói loại nơi như quán bar này cầm quan chức áp người bao nhiêu cũng có chút lỗi thời. Cho nên phải đi lại trong vòng tròn đám công tử ở kinh thành thôi. Hạ quyết tâm, Tần Mục nửa năm ở kinh thành này phải suy nghĩ thật kỹ, liền vỗ vỗ nàng kia, nói ra:
- Này, tỉnh rượu chưa?
Cô gái kia mờ mịt vén tóc lên, Tần Mục lúc này nhìn rõ ràng cô gái này chính là người quen, tiếp viên hàng không Triệu Manh, chính là cô gái từng bay cùng chuyến với Mộ Băng Đồng, nhanh mồm nhanh miệng lại không có tâm cơ, không thể ngờ vào lúc giao thừa lại gặp ở quán bar.
Triệu Manh mở đôi mắt say lờ mờ ra, ngẩn người sững sờ nhìn qua Tần Mục, đột nhiên nhếch miệng cười cười:
- Ai, tại sao lại là tiểu bạch kiểm anh chứ? Ồ, bộ dáng lớn lên rất tuấn tú nha.
Tần Mục nhíu mày, nói ra:
- Cô uống nhiều, nên trở về nhà.
- Nhà?
Triệu Manh lúc này cười đắng chát, cười rộ lên như điên, quay đầu lại vỗ bàn, sau đó gọi điểu tửu viên nói:
- Nhìn cái gì vậy, còn không nhanh đưa rượu lên cho cô nãi nãi?
Điều tửu viên nhìn qua Tần Mục, Tần Mục gật gật đầu, lại đặt một ly rượu mạnh trước mặt Triệu Manh. Triệu Manh nhìn cũng không nhìn, cầm lấy chén rượu rót vào trong miệng. Sau khi uống vào cổ thì sắc mặt biến đổi, oa một tiếng nhổ ra. Tần Mục ở trước mặt của nàng nên bị dính đầy người.
Tần Mục buồn nôn nhìn qua vết bẩn đầy người, móc tiền ra đặt lên quầy, liền kéo Triệu Manh ra khỏi quán bar. Quách Thiểu Đình ở xa xa nhìn thấy bóng lưng của Tần Mục cùng Triệu Manh thì hiện ra biểu lộ "Thì ra là thế".
Ra khỏi quán bar, Triệu Manh bị lạnh gió thổi qua, đẩy Tần Mục ra, vịn vách tường khóc như mưa. Tần Mục lúc này hút thuốc, đứng ở bên cạnh nhìn nàng. Kinh thành mùa đông tuy không lạnh thấu xương như Bắc Liêu, nhưng mà cái lạnh cũng cắt da, Tần Mục vỗ mạnh chân vài cái, lại dựa vào cột đá trước quán bar.
Triệu Manh ỏi nghiêng trời lệch đất một hồi, đầu óc thanh tỉnh một chút, lung la lung lay đi đến bên cạnh Tần Mục sau đó một cánh tay khoác lên vai Tần Mục, mồm miệng không rõ nói ra:
- "Bạn thân, cho điếu thuốc.
Nữ nhân hút thuốc Tần Mục cũng không phản đối, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân hút thuốc mang theo cảm giác tang thương và cô tịch, nhưng loại cảm giác này của hắn không phải nữ nhân say. Tần Mục ném thuốc lên đất, dùng chân giẫm tắt, vịn Triệu Manh nói ra:
- Nhà của cô ở đây, tôi đưa cô về!
- Nhà?
Triệu Manh lại cười khổ một tiếng, rượu lại trào lên, nàng mềm nhũn ngồi xuống. Tần Mục vội vàng dùng sức kéo cánh tay Triệu Manh lại, một tay vịn nàng đón một chiếc xe ta xi.