Thanh Quan

Chương 395: Chương 395: Quán bar kinh thành




Chỉ có nhị cô Tần Tĩnh còn có chút không chào đón Tần Mục, vẫn nói với hai con của mình xếp hạng thứ tư Bùi Trung Kỳ cùng xếp hạng thứ sáu Bùi Nghĩa Kỳ, nói gần nói xa dựa vào quan hệ của lão gia tử có thể an bài hai con vào phòng đốc tra hay không.

Cuối năm tâm tình của lão gia tử cũng không tệ, nhìn thấy Tần Mục càng ưa thích. Lão nhân bọn họ trải qua nhiều sóng gió, nhìn thấy toàn gia tề tụ một đường mới là chuyện vui vẻ nhất, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt Tần Tĩnh, chỉ nói là có cơ hội sẽ suy nghĩ, khiến Tần Tĩnh trợn mắt nhìn mẹ con Ông Văn Hoa cùng Tần Mục.

Sau khi ăn sủi cảo xong Tần Mục mới biết được Hàn Tuyết Lăng vì cái gì biểu hiện như vậy. Lão nhân hai nhà đã gặp mặt quyết định hôn sự của hai người bọn họ đầu tháng giêng rồi, đây là chuyện không thể làm khác, Tần Mục liền cười tiếp nhận, đi tới trước Tần lão gia tử đòi tiền lì xì.

Lão gia tử cực kỳ cao hứng, từ trong túi tiền mặt móc ra mấy trăm đồng, vỗ lên bàn la lớn kêu la tối nay phải chơi mạc chược tới sáng, xem ai có thể ăn tiền này. Cao Phái đi công tác vẫn chưa về, mà đại dượng nhị dượng cũng ra nước ngoài, ba người xin lỗi lão gia tử trong điện thoại, lão gia tử cũng lơ đễnh. Lão gia tử thì chán ghét nhìn qua đám anh em Tần Mục còn lại, Tần Mục cười lên, nói ra:

- Gia gia, cháu không thể chơi rồi, Tuyết Lăng bảo cháu đi mua đồ, gia gia xem...

Lão gia tử cười lên ha hả, phất phất tay nói ra:

- Đi thôi đi thôi, ranh con, có vợ quên gia gia.

Tần Mục hé miệng cười cười, lại cáo biệt mọi người. Đợi đến lúc Tần Mục đi rồi lão gia tử duỗi eo một cái, nhìn bác sĩ nói:

- Như thế nào đột nhiên cảm thấy không khỏe, bác sĩ cầm dụng cụ kiểm tra xem.

Nói xong cũng không để ý những người khác đang đưa mắt nhìn nhau, do bác sĩ dắt díu đi vào phòng ngủ.

Tần Mục dễ dàng kiếm cớ rời đi, không muốn tham dự những trận đấu ngây thơ này. Đi ra khỏi đại viện Tần gia, Tần Mục cầm điện thoại nhưng chẳng biết điện thoại cho ai, cầm điện thoại mờ mịt đi về phía trước. Nghĩ đến thế giới này đã ba năm, Tần Mục tâm tình phức tạp khó hiểu. Sắp kết hôn với cháu gái của một gia tộc ảnh hưởng tới quốc gia, hắn tự nhiên có cảm giác sợ hãi khó hiêu.r

- Cót kẹtzz!

Đột nhiên có một chiếc xe Jeep dừng trước mặt Tần Mục không xa, sau đó là tiếng kêu mừng rỡ của Quách Thiểu Đình:

- Ai nha, lão Tần, có phải lão Tần hay không, nhanh lên xe đi!

Tần Mục lập tức cười rộ lên, Quách Thiểu Đình này tới phòng đốc tra cũng xem như tôi luyện, làm sao còn ngay thẳng như vậy, vẫn còn giọng điệu của thiếu gia ăn chơi. Hắn đi lên vài bước mở cửa xe Jeep ra, nhảy tới hỏi:

- Lãnh đạo, muộn như vậy anh đi đâu?

Quách Thiểu Đình ngồi ở vị trí lái xe và nhìn Tần Mục cười nói:

- Lão Tần, thời gian dài như vậy không gặp mồm mép trở nên trượt rồi. Nói, là con gái nhà ai khiến anh miệng lưỡi trơn tru như vậy?

Tần Mục nhẹ nhõm cười rộ lên. Cho dù trên người Quách Thiểu Đình mang theo không ít khuyết điểm nhưng ở chung với hắn tâm tình lập tức biến tốt. Tần Mục móc thuốc ra ném cho Quách Thiểu Đình một điếu, hắn cũng rút một điếu, hỏi xem Quách Thiểu Đình muốn đi đâu.

Quách Thiểu Đình chạy ra đại lộ, lúc này mới nói cho Tần Mục nghe hắn lần này tới là tìm Tần lão gia tử.

Tần Mục nghe ra Quách Thiểu Đình nói có hương vị ngưng trọng, biết rõ chuyện này có liên quan bí mật tầng trên, cũng không có hỏi nhiều. Quách Thiểu Đình vẫn xuất thân từ gia đình tầng trên, biết rõ cái gì có thể không kiêng nể đàm luận, cái gì nhất định phải bảo trụ bí mật.

Xe chạy thời gian ngắn, Quách Thiểu Đình vô tình ý hỏi:

- Nghe nói anh được trường đảng trung ương đặc cách gọi đi?

Tần Mục nhả vòng khói, trêu tức nói:

- Anh đấy, cả ngày không có việc khác đi tìm hiểu mấy chuyện này.

xe của Quách Thiểu Đình quẹo qua khúc cua, ngữ khí có chút âm trầm nói ra:

- Cẩn thận một chút ah, không chừng sẽ chọc vào phiền toái đấy.

Khóe miệng của Tần Mục co quắp động lại một chút, Quách Thiểu Đình khẳng định nghe được tin tức gì đó, lúc này mới ngưng trọng dặn dò chính mình. Tần Mục trầm mặc trong chốc lát, cười nói:

- Không thể ngờ Quách đại thiếu gia vẫn còn chút nhân tính như vậy.

Quách Thiểu Đình lập tức phi một tiếng, kêu gào nói:

- Cái gì mà còn chút nhân tính, nói cho anh biết, tôi là nam nhân mang nhân tính mười phần đấy. Đầu tháng anh phải kết hôn, về sau có lão bà trông coi thì không thể tiêu sái rồi, nhưng mà buổi tối hôm nay ca ca mang anh đi nơi tốt, tuyệt đối cho anh đã ghiền.

Cũng không đợi Tần Mục cự tuyệt, giẫm mạnh chan ga, xe Jeep lập tức lớn tiếng kêu vang, vượt qua đèn đỏ.

Tần Mục vốn định ngăn lại nhưng nuốt lời này vào bụng. Giao thừa tâm tình của hắn cũng khó hiểu, đi ra ngoài phóng túng một chút cũng chẳng có gì lớn. Lại nói Quách Thiểu Đình cũng biết rõ tính tình của mình, sẽ không mang mình đi tới các nơi bẩn thỉu.

Âm nhạc ầm ĩ, bước nhảy vặn vẹo, cả trai lẫn gái ngồi trên quầy bar thật dài, Tần Mục vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Quách Thiểu Đình, thở dài hỏi:

- Đây là nơi thú vị anh nói sao?

Thân thể Quách Thiểu Đình rung rung theo âm nhạc, nhìn Tần Mục hét lớn:

- Như thế nào, âm nhạc kích thích như vây anh nghe qua sao? Đây chính là âm nhạc nước Mỹ bên kia đang lưu hành, rất nhiệt huyết.

Nói xong hắn phất tay với một người trong sàn nhảy, cười nói:

- Anh tìm chỗ đi, tôi đi nhảy đây.

- Xem bộ dáng của anh đâu còn chút gì của khoa trưởng phòng đốc tra chứ, chẳng khác gì đám thanh niên ở kinh thành này cả.

Mỗi người đều có cách sống khác nhau, Tần Mục tự nhiên sẽ không nói cái gì. Hắn cười đi đến quầy bar, nhìn thấy một chỗ trống và đi tới, nhìn điều tửu viên nói:

- Cho một ly thạch sơn tuyết liên.

Điều tửu viên còn chưa có đáp ứng, Tần Mục cảm giác sau lưng có làn gió thơm thổi qua, một nữ nhân mặc quần áo da báo đưa lưng về chỗ ngồi của Tần Mục, vỗ bàn kêu to:

- Nhanh cho cô nãi nãi một ly liệt diễm hồng thần, phải là loại nóng nhất.

Tần Mục nghe giọng nói này có chút quen quen, có thể là do âm nhạc ầm ĩ nên hắn không nghe cẩn thận, cũng nhìn qua xem cô gái này là ai. Nhưng mà nàng nói xong lời này thì đi tới quầy bar ngồi, tóc dài che mặt, Tần Mục thực sự vô kế khả thi.

Đúng vào lúc này ba thanh niên dáng vẻ lưu manh nhanh chóng đi tới nơi này. Ba người hung dữ trừng Tần Mục sau đó một người vươn tay đẩy ngực Tần Mục một cái, miệng đầy mùi rượu nói ra:

- Tiểu tử, còn chưa cút, còn muốn tán tỉnh bạn gái của đại ca à.

Gần đây thịnh hành phong cách tập tành làm giang hồ, tên thanh niên này mở miệng là hô đại ca tiểu tử.

Tần Mục mỉm cười, thò tay vỗ nữ tử áo da báo, nói ra:

- Này, có người tìm cô, nhanh lên một chút a.

Tần Mục chỉ nghe cô gái này lầm bầm lại không có đứng lên. Tần Mục nhún nhún vai nói ra:

- Thực xin lỗi, nhìn qua cô gái cũng không nhận ra các người, các người rời khỏi đi đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.