Thanh Quan

Chương 464: Chương 464: Đối mặt Vạn Hữu Niên. (2)




Vạn Hữu Niên bắt đầu dẫn tới vấn đề đầu tư, nghe ý tứ trong lời nói có chút khuyên giải Tần Mục, điều này làm trực giác hắn đoán được, chỉ sợ tình huống thứ hai mà mình dự liệu phát sinh trên thân xí nghiệp Tam Tinh. Hiện tại ánh mắt mọi người chỉ nhìn thấy tài chính ngoại xí mang đến gây biến hóa, cũng rất ít chứng kiến giá trị nhãn hiệu phẩm bài trên thị trường.

Tần Mục gật đầu nói:

- Bí thư giáo huấn rất đúng, là tôi lỗ mãng.

Vạn Hữu Niên khoát tay, thanh âm có chút không vui nói:

- Tiểu Tần, tôi chỉ muốn nghe nói thật mà không phải muốn nghe vỗ mông ngựa. Thành phố làm ra quyết định luôn là chính xác sao, vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm? Đây chỉ là lừa quỷ mà thôi. Lão thủ trưởng nói rất đúng, chúng ta đều là vuốt đá qua sông, ai cũng không biết bước tiếp theo là thế nào mới đúng. Nói thử xe, đối với việc đầu tư lần này của Tam Tinh, hai đại lão trong huyện các anh nghĩ như thế nào.

Nói xong Vạn Hữu Niên phẩy chút khói bụi vào trong gạt tàn.

Tần Mục khẽ mím môi, vừa rồi trong hội nghị một pháo của hắn đã đủ chọc thủng bầu trời Đằng Long, bây giờ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng như vậy, thật cẩn thận nói:

- Diệp bí thư và tôi cùng thương lượng qua, nên cẩn thận một chút mới tốt.

- Cẩn thận một chút mới tốt? Ha ha, tiểu Tần, lá gan của cậu cũng không nhỏ, sao trong chuyện này lại biến thành cẩn thận như vậy đây?

Vạn Hữu Niên ở nụ cười, ám chỉ lời phát biểu không chút cố kỵ của Tần Mục trong hội nghị.

Trên mặt Tần Mục lộ ra dáng tươi cười ngượng ngùng, nói:

- Đây là nhãn hiệu của một quốc gia, không dễ quyết định, vẫn để thành phố quyết định thôi.

Vạn Hữu Niên bắt được một câu nói của hắn, ba một tiếng vỗ lên bàn trà, chỉ vào mũi Tần Mục nói:

- Tần Mục, cậu thật giỏi, chạy tới chỗ của tôi còn giả vờ phải không, trong hội nghị sao cậu không nghẹn thêm một chút đây?

Tần Mục nghe ra trong lời nói của Vạn Hữu Niên không có ý tứ muốn trách cứ, ngượng ngùng gãi đầu nở nụ cười, thật cẩn thận nói:

- Bây giờ không phải đã đến gặp bí thư thừa nhận sai lầm đó thôi.

Tần Mục trẻ tuổi, hơn nữa sau khi Vạn Hữu Niên nhậm chức bí thư mới thăng làm chủ tịch huyện, thuộc loại cán bộ hàng không từ trên xuống, Vạn Hữu Niên thật sự là lãnh đạo của hắn, là người bồi dưỡng hắn. Vừa nghe nói như thế, hơn nữa Tần Mục mang theo bộ dạng vãn bối, tuổi tác hai người chênh lệch nhiều như vậy, Vạn Hữu Niên tự nhiên sẽ không đi để ý.

Vạn Hữu Niên gật gật đầu, giống như tự lẩm bẩm lại giống như nhắc nhở Tần Mục:

- Có đôi khi sự tình không phải chỉ nhận thức sai lầm thì có thể giải quyết. Tiểu Tần, cậu thành thật nói cho tôi biết, chuyện Tam Tinh đầu tư lần này có tốt hay không?

Trong lòng Tần Mục máy động, Vạn Hữu Niên là một bí thư thành ủy, biện pháp nhiều hơn một chủ tịch huyện không ít, hắn bày ra tư thế như vậy đi hỏi mình, vậy ít nhiều hắn cũng biết lai lịch của mình.

Quả nhiên là quan hệ tầng tầng tiến dần lên, Vạn Hữu Niên cũng có chiêu số riêng của mình, cho nên hắn liền lắc đầu, nhận chân nói:

- Vạn bí thư, tôi cảm thấy được đây là giao du với kẻ xấu, thật sự không tốt đâu.

Vạn Hữu Niên cau mày, thở dài, lại châm điếu thuốc.

Tần Mục từ động tác của Vạn Hữu Niên đột nhiên chợt hiện linh quang. Vạn Hữu Niên rất có ý tưởng, phỏng chừng không muốn buông tha khối thịt béo Tam Tinh kia, nhưng cạm bẫy bên trong được bố cục tầng tầng, nếu không cẩn thận sẽ bị hãm sâu đi vào. Hiện tại đã tới cơ hội tiến gần quan hệ với Vạn Hữu Niên, nếu để đầu tư lần này thành hình, không thể nghi ngờ sẽ kéo gần quan hệ giữa hắn cùng Vạn Hữu Niên thêm một ít.

Nghĩ đến đây, Tần Mục có chút do dự nói:

- Kỳ thật chuyện này cũng không phải là không thể được. Khi còn ở tỉnh Tây Túc, tôi từng đánh giao tế với công ty con của tập đoàn Tam Tinh. Phó cục trưởng cục công thương thành phố Trương Thúy từng tiếp xúc với họ, chúng ta có thể nghe ý kiến của nàng một chút. Mặt khác đội phó hình trinh cục công an Lưu Đại Hữu từng cứu thiên kim tập đoàn Tam Tinh, đây cũng là lợi thế chúng ta có thể đem ra đàm phán.

Lần này Tần Mục chỉ là muốn thăm dò, hắn không tin Vạn Hữu Niên chưa từng điều tra gốc rễ của hắn. Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đều cùng Tần Mục xuất thân ở một địa phương, nếu Vạn Hữu Niên muốn đề bạt Tần Mục tuyệt đối phải có điều tra. Đem gốc của mình lộ ra, thái độ Tần Mục liền sáng suốt, hắn bày tỏ thành tâm thành ý bày mưu tính kế, ngay cả con bài che giấu của mình cũng bại lộ, phải xem chính Vạn Hữu Niên rốt cục có muốn làm một phiếu này hay không, muốn xem quyết đoán của hắn có bao nhiêu.

Vạn Hữu Niên chậm rãi nhắm mắt lại, dựa ra sô pha lâm vào suy tư, mặc cho điếu thuốc trong tay thiêu đốt.

Đầu óc Tần Mục cấp tốc chuyển động, suy đoán ý tưởng chân chính của Vạn Hữu Niên, đoán xem rốt cục hắn thuộc về phe phái nào.

- Ân, như vậy đi, chuyện này trước tiên phóng xuống. Tiểu Tần, cậu cũng nên lưu tâm một chút, nhìn xem ưu thế của Tư Lạc Ngõa ở nơi nào. Chúng ta kéo quân ra ngoài đánh giặc, nhưng trong tay mình có thứ gì đều không biết, có thể đánh thắng sao?

Một câu này đã hướng Tần Mục tỏ vẻ ý kiến của mình, quyết định muốn lưu Tam Tinh ở lại Đằng Long, cũng mờ ám vạch ra, hắn ở điều kiện nhất định sẽ cho Tần Mục hai lựa chọn, nhưng điều kiện tiên quyết hàng đầu chính là Tần Mục phải xuất ra kế hoạch đồng dạng như thế.

Tần Mục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói:

- Vạn bí thư, như vậy tôi xin cáo từ.

Vạn Hữu Niên cũng đứng lên, cầm tay Tần Mục, trong giọng nói mang theo hai ý tứ:

- Tiểu Tần, đừng cả ngày vội công tác, nên nghỉ ngơi một chút, công tác cứ giao cho người khác làm là được thôi.

Tần Mục cười đáp ứng, sau đó rời khỏi văn phòng bí thư. Những lời cuối cùng của Vạn Hữu Niên rất có lực đạo, hắn không truy cứu sai lầm của Tần Mục trong hội nghị, nhưng bởi vì giữ gìn tính quyền uy của thành ủy, Tần Mục nên nhanh chóng tránh né sau màn một thời gian, để cho người khác ra sân khấu, xem như có điểm ý tứ muốn bảo hộ hắn.

Ít nhất phó chủ tịch thành phố Vương Nghiễm Nghĩa nhất định đang suy nghĩ gây khó khăn cho Tần Mục. Hiện tại kế hoạch hùn vốn không hủy bỏ, Vương Nghiễm Nghĩa lại có lý do làm khó Tần Mục một chút. Nếu Tần Mục tránh gió, nói rõ hắn đã bị bí thư thành ủy giáo huấn, cho dù Vương Nghiễm Nghĩa muốn gây phiền phức cùng phải chờ thêm một thời gian nữa.

Đây là cách làm âm thầm trên quan trường, nếu Tần Mục không lưu mặt mũi cho Vương Nghiễm Nghĩa trong hội nghị, như vậy hắn nhất định phải chuẩn bị thừa nhận áp lực.

Đi ra khỏi đại viện thành ủy, sắc trời đã tối, Tần Mục đi nhanh tới chỗ xe đỗ, nói với Cừu Tiểu Bằng:

- Đi, đi khách sạn.

Vạn Hữu Niên nhìn thấy xe của Tần Mục rời khỏi đại viện thành ủy, lúc này mới ý vị thâm trường nói:

- Người trẻ tuổi, tính bốc đồng mặc dù tốt, nhưng sau lưng vẫn cần người thúc đẩy ah.

Nói xong đi tới cạnh điện thoại, gọi tới thủ đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.