Thanh Quan

Chương 463: Chương 463: Đối mặt Vạn Hữu Niên. (1)




- Như vậy có thể làm cho công nhân viên chức quốc xí rất nhanh tiếp xúc kỹ thuật tiên tiến quốc tế, điều này cũng đâu có gì không ổn.

Tần Mục cười một tiếng:

- Phải, quả thật không có gì không ổn. Nhưng mà công nhân viên chức quốc xí đều đi sản xuất cho ngoại xí, như vậy quốc xí tuyệt đối không thể bồi dưỡng được một lớp nhân viên thành thục mới nhanh như vậy. Một năm, hai năm, đến lúc đó mọi người chỉ còn nhớ rõ sản phẩm nước ngoài, phẩm bài quốc xí đã không còn ai biết.

Trong lòng Vương Nghiễm Nghĩa như bị đánh một trọng chùy, phản bác nói:

- Chỉ cần có kỹ thuật, cho dù quốc xí tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, cũng sẽ không tạo thành tổn thất gì quá lớn.

Tần Mục chỉ hơi lắc nhẹ đầu, không tiến hành tranh luận với Vương Nghiễm Nghĩa. Hắn chỉ đem thái độ của mình tỏ rõ, đem nhận thức của mình nói ra, về phần mặt sau có làm người nào ghen ghét trong lòng hay không, hắn cũng đành phải thế. Dưới làn sóng kinh tế thị trường, đừng nói là ngừng sản xuất một hai năm, cho dù chỉ một vài tháng không đẩy dời sản phẩm mới, cũng sẽ bị sóng gió thị trường nhanh chóng bao phủ.

Vạn Hữu Niên nhìn nhìn Tần Mục, lại nhìn Vương Nghiễm Nghĩa, gõ bàn nói:

- Hội nghị tạm dừng tại đây đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục.

Nói xong đứng lên rời khỏi phòng họp, không biểu lộ thái độ gì.

Những ủy viên thành ủy khác đi theo Vạn Hữu Niên ra ngoài, trước khi rời đi Vương Nghiễm Nghĩa còn liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu.

Đợi các lãnh đạo thành ủy rời khỏi hội trường, cán bộ khác lục tục đứng dậy, có vài người lãnh đạo huyện đã lấy ra di động gọi gì đó, rất có thể lời nói của Tần Mục làm họ xem trọng.

Sắc mặt Diệp Thạch Bình phức tạp liếc mắt nhìn Tần Mục, không nói gì với hắn, đứng lên chào hỏi người bên cạnh sau đó cùng nhau rời phòng họp. Lý Trung Nguyên thấp giọng nói:

- Tần chủ tịch, chúng ta đi đâu?

Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, lấy bút viết tên cùng số di động của Cận Tiểu Xuyên, nói:

- Lý bí thư, tôi có một người bạn hình như cần xây dựng trung tâm chế tạo di động gì đó. Tôi không quá hiểu điều này, không bằng ông liên hệ một chút?

Nói xong liền xé tờ giấy đưa tới trong tay Lý Trung Nguyên.

Lý Trung Nguyên vừa rồi trộm kéo Tần Mục, đứng trong góc độ một bí thư huyện ủy, Lý Trung Nguyên làm được như vậy đã rất tốt bụng. Tần Mục lập tức báo đáp, đem Cận Tiểu Xuyên giới thiệu cho Lý Trung Nguyên. Vốn đây là tiểu vương bài trong tay hắn, nhưng cảm tạ thực thành của Lý Trung Nguyên, Tần Mục phải cắn răng tặng cho hắn.

Lý Trung Nguyên lập tức hiểu được ý tứ của Tần Mục, thận trọng gấp giấy bỏ vào túi áo, lớn tiếng nói:

- Tần chủ tịch, nghe nói huyện Thanh Thao muốn kết thành võng giao thông với Lan Trữ chúng tôi, đây là chuyện tốt ah. Hay là chúng ta ra ngoài bàn chuyện một chút?

Lý Trung Nguyên tỏ ý thân cận Tần Mục lúc này, xem như mạo hiểm phiêu lưu không nhỏ. Tần Mục khoát tay nói:

- Tôi còn chút chuyện, đi đây.

Nói xong hắn cũng không quản ánh mắt người khác nhìn mình, cầm cặp công văn rời khỏi đại viện ủy ban thành phố.

Ánh nắng chiều sáng rỡ mang theo chút gió lạnh, Tần Mục thở ra một hơi dài, cúi đầu đi về hướng xe mình.

- Reng…

- Là Tần Mục Tần chủ tịch huyện phải không? Mời anh lập tức đến văn phòng bí thư.

Điện thoại Tần Mục vang lên, đón máy vừa nghe, là thanh âm của Tả Bình An.

Do chủ nhiệm văn phòng tự mình gọi điện thoại thông tri, Tần Mục hiểu được là Vạn Hữu Niên muốn tìm mình nói chuyện. Hắn ra dấu cho Cừu Tiểu Bằng, xoay người đi vào trong lầu.

Tần Mục quay trở lại cũng rơi vào trong mắt mấy người có ý chí, Diệp Thạch Bình, Lý Trung Nguyên giật mình, suy tư mục đích Tần Mục quay trở lại.

Đi tới trước cửa văn phòng bí thư thành ủy, Tần Mục nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được thanh âm của Vạn Hữu Niên, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Vạn Hữu Niên cầm điếu thuốc trong tay, đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra cảnh sắc thành phố Đằng Long. Hắn không quay đầu lại, nói thẳng:

- Đằng Long là một địa phương tốt, có núi có nước có tài nguyên, đừng làm những tài sản này bị nát bét trong tay chúng ta.

Tần Mục đứng phía sau Vạn Hữu Niên, nghe lời nói của hắn có ý trách cứ mình, chỉ gật gật đầu hô một tiếng Vạn bí thư, sau đó im lặng không lên tiếng.

Vạn Hữu Niên rít một hơi thuốc, quay người lại chỉ chỉ vào sô pha bên cạnh, nói:

- Tiểu Tần, ngồi đi.

Nói xong hắn đi tới bên sô pha, cách một bàn trà chỉ Tần Mục ngồi xuống.

Tần Mục ứng một tiếng, dùng nửa mông ngồi nghiêng người đối diện Vạn Hữu Niên, hoàn toàn phù hợp cách ngồi của cấp dưới đối diện cấp trên. Vạn Hữu Niên gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Tiểu Tần, đã đến Thanh Thao gần nửa năm đi?

Tần Mục như thực hồi đáp, Vạn Hữu Niên nói:

- Phải, đã gần nửa năm. Huyện Thanh Thao đưa ra ý tưởng sửa chữa bốn quốc lộ, ý nghĩ này rất tốt, rất lớn mật, rất có ánh mắt khai phá cải cách, nếu có việc gì khó khăn, cứ việc nói thẳng ra, thành phố sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Vạn Hữu Niên không nhắc tới chuyện xảy ra trong hội nghị, cũng khẳng định công tác của Thanh Thao, làm trong lòng Tần Mục chỉ nói thầm. Nếu Vạn Hữu Niên nói như vậy, khẳng định còn có lời ngầm, Tần Mục liền nói theo ý tứ của hắn:

- Muốn nói khó khăn, thật không muốn tố khổ với bí thư, chỉ là nghèo quá thôi.

Vạn Hữu Niên cười sang sảng, cán bộ bên dưới đi lên khóc than không ít, nhưng chưa từng có người nào trực tiếp nói chuyện giống Tần Mục như thế.

Thường người ta dùng từ kinh phí khẩn trương, tài chính căng thẳng, không ai thích nhắc tới chữ “nghèo”. Hắn vỗ vỗ lên tay vịn sô pha, nói:

- Thiếu bao nhiêu, nói thử xem.

Hơn mười huyện của thành phố đều là nhi đồng nhà nghèo, đều chờ đợi há mồm đòi ăn, tài chính của thành phố cũng thật căng thẳng, Tần Mục đương nhiên không thể công phu sư tử ngoạm, cân nhắc đem tiền sửa một con đường nói ra.

Vạn Hữu Niên quả nhiên cau chặt mày, ngón tay gõ lên tay ghế, trong lòng tính toán các phương diện sử dụng tài chính. Tần Mục thấy Vạn Hữu Niên có chút do dự, liền cười nói:

- Kỳ thật tài chính của huyện Thanh Thao cũng đã rất tiết kiệm, còn dựa vào nhân dân ở các hương trấn tự phát quyên tiền, trung tuần sang năm là có thể hoàn công một con đường.

- Chất lượng công trình có cam đoan không?

Vạn Hữu Niên làm ra vẻ không lòng dạ hỏi một câu, nhưng mỗi một câu của lãnh đạo luôn làm cấp dưới phải nghiền ngẫm, Tần Mục hiểu được Vạn Hữu Niên lo lắng tiếp tục xuất hiện tình huống như Triệu Đông Bạch, liền cam đoan nói:

- Chuyện này do Diệp bí thư tự mình lãnh đạo trấn thủ, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

- Đồng chí Thạch Bình là một đồng chí tốt, tính giai cấp cũng vượt qua thử thách, điểm này tôi vẫn yên tâm.

Vạn Hữu Niên gật gật đầu, trầm ngâm chỉ chốc lát, chậm rãi nói:

- Kỳ thật huyện Thanh Thao cũng có thể dung hợp vốn nước ngoài, do thương nhân nước ngoài bỏ tiền thôi. Chúng ta có thể làm ra ít nhượng bộ trong chính sách, đổi lấy việc xây dựng phương tiện trụ cột, lợi ở thiên thu, cũng rất tốt. Người trẻ tuổi làm việc phải nên nhìn xa một chút, đừng chỉ xem lợi ích trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.