Nhưng hắn thật không biết Tần Mục lựa chọn như vậy, tuy rằng mang theo tính chất như đánh bạc, nhưng chính yếu hắn phát giác được Vạn Hữu Niên cũng sẽ không làm khó hắn quá mức, có thể đem chuyện tốt như vậy đưa tới trên đầu huyện Thanh Thao, Vạn Hữu Niên không phải xem trọng Diệp Thạch Bình mà rất có thể bởi vì Tần Mục gây sức ép quá sinh động tại Lan Trữ cùng Thanh Thao, có lẽ Vạn Hữu Niên đã nghe được tiếng gió của thế lực sau lưng mình.
Tần Mục thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Tôi đưa ra một ví dụ đi. Tỷ như một nhà quốc xí bởi vì vấn đề kỹ thuật cùng kinh doan lâm vào khốn cảnh, cần đầu tư bên ngoài đến, sẽ cung cấp điều kiện cơ bản nhất cho nhà đầu tư. Bọn họ sẽ mang theo thật nhiều tài chính làm người đỏ mắt chạy tới, sau đó ký kết hợp đồng với quốc xí. Bọn hắn bỏ vốn, quốc xí ra đất cùng máy móc, mỗi bên chiếm 50% cổ phần công ty, loại hình thức này phi thường thông thường.
Cán bộ tham dự hội nghị trên mặt hiện lên biểu tình không cho là đúng, Tần Mục nói loại tình huống này thông thường tới mức mỗi huyện đều có một hai xí nghiệp như vậy, Tần Mục lấy ra làm ví dụ không khỏi có chút chuyện bé xé ra to. Bọn họ giống như đã chứng kiến Tần Mục bị Vạn bí thư mắng cho một trận.
Hai tay Vạn Hữu Niên đan chéo đặt trên bàn, không hề có ý tứ ngắt lời Tần Mục.
Bằng vào sự hiểu biết của hắn đối với Tần Mục hai năm qua, trong bình thường thắng vì đánh bất ngờ chính là thủ đoạn thường dùng của Tần Mục, hơn nữa Tần Mục chứng thật là nhân tài kinh tế, Vạn Hữu Niên không hề có ý khinh thị hắn. Vừa rồi Vạn Hữu Niên cố ý bày ra bộ dáng như tức giận, muốn xem Tần Mục có thật đúng như lời đồn đãi mà cấp trên hay nói, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhân dân có hại.
Tần Mục nhìn Vạn Hữu Niên, mỉm cười tiếp tục nói:
- Nhưng thị trường yêu cầu không phải chỉ có tiền là được. Tài chính mang tới, hùn vốn cùng ngoại xí, đương nhiên chính là kiếm tiền. Trang bị già cỗi làm sao bây giờ? Đổi! Nhân viên kỹ thuật không đủ làm sao bây giờ? Huấn luyện! Kỹ thuật không tốt làm sao bây giờ? Mua! Những thứ này đều cần tiền, không phải một đồng hai đồng, cũng không phải một hai trăm, mà là một con số khổng lồ. Nếu thương nhân nước ngoài mang tiền đến không đủ, làm sao bây giờ?
Tần Mục nói tới đây, chợt ngừng lại nhìn quanh bốn phía. Đầu của mỗi người đều thấp xuống, lời của Tần Mục là chuyện thật thường thấy, nếu muốn nện bước lớn nhất định phải có tư bản hùng hậu làm phụ trợ.
- Lúc này thương nhân nước ngoài nói, chúng tôi không đủ tiền, cần dung nhập thêm tài chính để xí nghiệp hoạt động. Cho nên bọn hắn lại tìm thêm đầu tư thương, lặp lại hình thức đầu tư như lúc ban đầu. Xí nghiệp lại được chia làm vài cổ phần, thương nhân nước ngoài cũ một phần, thương nhân mới một phần, xí nghiệp một phần.
Trên mặt Tần Mục lộ dáng tươi cười cao thâm:
- Đợi tới khi đó, người của quốc xí phát hiện bên trong nhà máy cũng không tăng thêm bao nhiêu trang bị, nhưng quốc xí nắm giữ cổ phần công ty còn chưa tới 30%, đã không còn đến lượt bọn họ nói chuyện!
Có vài bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đều thay đổi sắc mặt. Loại tình huống theo lời Tần Mục phi thường phù hợp hình thức đầu tư của xí nghiệp tại địa phương của họ. Dựa theo ý nghĩ của Tần Mục, nếu nhiều lần gây sức ép chia sẻ đầu tư, như vậy cổ phần của quốc xí biến thành ngày càng ít, thậm chí quyền sở hữu xí nghiệp đều rơi vào trong tay thương nhân nước ngoài, hùn vốn trong ngoài nước chỉ là một câu nói trên đầu lưỡi mà thôi.
Thần sắc Vạn Hữu Niên cũng ngưng trọng trở lên, thấp giọng nói vài câu với thư ký bên cạnh. Thư ký lật xem văn kiện, nhỏ giọng hội báo, sắc mặt Vạn Hữu Niên chuyển biến tốt hơn một ít, gật đầu nói:
- Tần chủ tịch, loại tình huống như lời anh nói phi thường có khả năng xuất hiện. Tất cả mọi người chú ý một chút, nhất định phải cẩn thận phòng bị loại chuyện này phát sinh.
Sắc mặt mấy vị chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy kia nhất thời biến thành màu vàng đất. Vừa rồi bọn họ còn cười nhạo Tần Mục lớn mật, trong nháy mắt chuyện này đã rơi lên đầu bọn họ, đã có người lấy khăn tay lau mồ hôi.
Vạn Hữu Niên quét mắt nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng đã có phương hướng chú ý, cũng không nắm bắt mãi điểm này không buông, chỉ dò hỏi:
- Tần chủ tịch, vậy anh làm sao phán đoán xí nghiệp nước ngoài đến Đằng Long, lại muốn đầu tư vào Thanh Thao kia đang chọn dùng loại hình thức này đây?
Tần Mục lắc đầu, thanh âm sáng sủa tiếp tục nói:
- Hình thức vừa rồi mà tôi nói chỉ là một ít hành vi đầu cơ của một số ngoại xí, không lên được mặt bàn. Có thể cùng ủy ban thành phố đạt tới hiệp thương hợp tác, nói vậy nhất định phải là công ty có địa vị quốc tế.
Lúc này Vương Nghiễm Nghĩa chen miệng nói:
- Là xí nghiệp Tam Tinh Hàn Quốc.
Đại biểu xí nghiệp Tam Tinh đầu tiên tiếp xúc chính là hắn, thậm chí còn có ý tứ biết điều với hắn, cho nên thúc đẩy hiệp thương ký kết thành công lần này chính là chiến tích lớn của hắn, cho nên hắn biểu hiện có chút nóng nảy.
Tần Mục gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, lại tiếp tục nói:
- Về công ty Tam Tinh, tôi không có ý kiến bình luận, loại công ty như vậy tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ pháp thấp kém đến như vậy.
Hắn vừa nói ra lời bình, trên mặt Vương Nghiễm Nghĩa lộ diễn cảm hài lòng. Tần Mục nói sai vài câu xem như xong, loại trước nén sau nâng làm hình tượng của hắn càng thêm cao lớn chói lọi, ở trước mặt Vạn Hữu Niên nói không chuẩn còn được điểm cao.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Mục lại hoàn toàn nhốt đánh hắn vào vực sâu, làm cho hắn lần đầu tiên cảm giác được thậm chí có người đáng giận đến nông nỗi như thế.
Tần Mục cười cười nói:
- Loại xí nghiệp có danh tiếng lại có dục vọng lũng đoạn thế này, vấn đề đầu tiên bọn hắn lo lắng chính là làm sao để sản phẩm của họ lấy định mức càng lớn hơn nữa trên thị trường.
Hắn thở ra một hơi, nhẹ nói:
- Đây cũng là vấn đề bọn hắn lo lắng nhất.
Trong phòng hội nghị im ắng không có bao nhiêu tiếng vang, Diệp Thạch Bình nghiêng đầu nhìn vị đồng liêu này của mình, trong lòng cảm thán một tiếng, nếu không phải mình bị quan trường ma luyện quá tròn trịa, bớt sắc bén, quang mang sáng lạn muôn người chú ý thế này hẳn phải thuộc về mình. Hắn nhìn nhìn bộ dạng hứng thú của Vạn Hữu Niên, nhíu mày thật sâu, lực uy hiếp của Tần Mục đúng là càng ngày càng lớn.
Vạn Hữu Niên buông hai tay, chậm rãi nâng chén trà lên, thấy Tần Mục thoáng ngừng lời, cổ vũ nói:
- Tần chủ tịch, cứ nói tiếp.
Tần Mục gật gật đầu, nói một hơi nhiều lời như thế, làm cổ họng của hắn khô khốc, nhưng lúc này không phải thời gian uống nước. Hắn đẩy nhẹ microphone, nuốt nước bọt, lên tiếng:
- Loại xí nghiệp này rất có thể đánh chiêu bài kỹ thuật yêu cầu công nhân viên chức quốc xí dùng máy móc của bọn hắn sản xuất hàng hóa mang nhãn hiệu của họ.
Ánh mắt Vạn Hữu Niên ngưng lại, nhìn qua Vương Nghiễm Nghĩa. Vương Nghiễm Nghĩa gật đầu, lập tức dò hỏi: