- Tiểu Xuyên, anh đã từng
nghe nói qua điện thoại của em rồi, bắt chước người khác cũng không tốt
đâu, không làm ra đồ vật của bản than, cho dù kiếm tiền cũng danh bất
chính, ngôn bất thuận.
Tần Mục âm thanh trầm thấp xuống.
Muốn nói Cận Tiểu Xuyên không có tiền chính là vô nghĩa, nhưng mà Cận
Tiểu Xuyên chơi bắt chước điện thoại, nói trắng ra chính là cho cha hắn
xem, mình cũng là đàn ông. Nghe Tần Mục nói thế Cận Tiểu Xuyên phiền
muộn nói ra:
- Tần ca, không phải em nói lời thô tục, kỹ thuật của đám ngoại quốc quá tốt. Làm gì có cửa cho em, người ta mua toàn đồ đào thải của nước
ngoài, đúng là dám chó chết.
Khóe miệng Tần Mục giật giật. Trung Quốc là khối thịt mỡ lớn, cải cách
cũng làm đám cường quốc phương tây tưởng đây là quả hồng mềm, không hiểu được cái gì gọi là rất xấu, cho dù mới là đầu cải cách, thế nhưng mà
có không ít thứ đồ vật thật giả lẫn lộn trộn lẫn vào thị trường quốc
gia. Hắn nói:
- Tiểu Xuyên, hiện tại có cơ hội ra nước ngoài mở mang kiến thức một
phen, có lòng tin hay không? Nhưng mà anh cũng nói trước, quan hệ không
dễ đi, em phải đáp ứng một điều kiện.
Cận Tiểu Xuyên lập tức nhảy dựng lên, trong miệng nói đáp ứng. TÍnh tình của hắn không sửa được, không có ngăn cản hoặc áp lực lớn thì Cận Tiểu
Xuyên cho dù ba bốn mươi tuổi vẫn chỉ có tính tình như thế này.
- Anh có người bạn đang làm nghiệp vụ bên nước ngoài, thám thính hội nghị điện thoại đỉnh cao trong tương lai.
Tần Mục cười lên, cái gì mà hội nghị điện thoại đỉnh cao, đay chỉ là đồ
bỏ, đến lúc đó có tập đoàn Hoa Hạ ủng hộ, Cận Tiểu Xuyên tuyên truyền
nhiều vào, tốn ít tiền vẫn không khó xử lý , mục đích của Tần Mục chính
là câu nói phía sau.
- Nhưng mà có cơ hội cho em, nhưng nắm được hay không phải do em rồi.
- Tần ca, cơ hội gì? Đòi tiền, em có, muốn đầu tư, em cũng có, em cũng không tin đám nước ngoài đó ăn uống không tốn tiền.
Cận Tiểu Xuyên lúc này khó nén cảm xúc.
Tần Mục cười lên, tiếp tục nói:
- Nhưng mà bạn của anh có điều kiện, sau khi em đi qua phải giúp chiếu cố bạn gái của người đó.
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, Cận Tiểu Xuyên khổ sở nói:
- Tần ca, anh đang làm mai đấy à? Em còn trẻ, không muốn kết hôn sớm đâu.
Những lời này làm cho Tần Mục bị chấn trụ, hiện tại mới năm 96, người
trẻ tuổi tư tưởng đã cởi mở như vậy? Nhưng mà đây là thủ đoạn của Tần
Mục, Dương Ngọc Tân đã dám chơi trò mò nữ nhân của Tân Mục hắn, Tần Mục
tự nhiên muốn bánh chưng đi, bánh ích lại. Mày động nữ nhân của tao, tao động em gái của mày, đến lúc đó xem ai hơn ai.
Tần Mục lại chuyển chủ đề, bỏ qua đau khổ của Cận Tiểu Xuyên. Cận Tiểu
Xuyên không có quá nhiều tâm cơ, chuyện này đã quyết định như vậy..
Cúp điện thoại, Tần Mục lúc này cảm thấy nên suy nghĩ tiếp, chỉ cần làm
cho Cận Tiểu Xuyên tiếp xúc với Dương Ngọc Đình, chuyện này phát triển
cũng không phải là do Tần Mục có thể khống chế. Chuyện này Cận Tiểu
Xuyên có nguy hiểm hay không Tần Mục không dám phỏng đoán, nhưng mà Tần
Mục có thể khẳng định một chuyện, thân phận cua Cận Tiểu Xuyên và Dương
Ngọc Đình chênh lệch quá nhiều, Dương gia tuyệt đối không có khả năng
cho Cận Tiểu Xuyên phát sinh gì đó với Dương Ngọc Đình, tất nhiên sẽ gây áp lực cho Cận Tiểu Xuyên.
Cận Tiểu Xuyên thừa nhận áp lực thì Cận Thương Giang tất nhiên cũng sẽ
thừa nhận thủy triều chính trị ập tới. Dùng địa vị hiện tại của Cận
Thương Giang hiện, sự nghiệp của hắn được Tân hệ năng lên đang phun trào như suối, nếu như Cao Phái trong ba năm nữa được điều lên thành phố
trực thuộc trung ương, khai phát thành thị sẽ rơi vào trong tay Cận
Thương Giang, tác phong cường tráng của Cận Thương Giang đương nhiên sẽ
khai phá thành thị phát triển cực nhanh. Những chuyện này không trọng
yếu, trọng yếu là khai phá thành thị thành công cũng sẽ khiến Tần hệ
khống chế mạnh mẽ hơn, Tần hệ cũng không cam lòng nhìn qua thành thị
mình khai phá năm mười năm bởi vì chuyện gia đình của Cận Thương Giang
trở nên khó khăn, nhất định sẽ nhúng tay vào.
Ổn! Khai phát thành thị cần phải ổn, thời điểm này cho dù Tần lão gia
tử, Cao Phái không xuất đầu, các quan chức lớn nhỏ của Tần hệ cũng sẽ
xuất đầu thay Cận Thương Giang, đến lúc đó vấn đề của Cận Tiểu Xuyên
cùng Dương Ngọc Đình...
Tần Mục lắc đầu, phát hiện mình hơi tà ác, với tư cách một người làm ca, vậy mà xếp đặt thiết kế vấn đề tình cảm của tiểu đệ, nếu như Hàn
Tuyết Lăng biết rõ, nhất định sẽ không vui. Nhưng đâu là đấu tranh
chính trị, cho dù là đấu đường nào, chỉ cần thắng là được.
Hơn nữa hiện tại Tần Mục gặp chiêu phá chiêu, cũng không có phải nắm chủ động. Bằng không Dương Ngọc Tân đúng là cho rằng chỉ bằng một thương
nhân như hắn xuất đầu thật có thể khiến tổ hiệp tra khó sống.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Tuyết Lăng mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát
hiện Tần Mục không có trong phòng, oán hận nện ghế. Nhưng mà khi nàng
thấy túi du lịch bên cạnh sa *** của mình, nhìn thấy trong đó quần áo đã giặt xong, sắc mặt của nàng hòa hoãn lại, thẳng đến khi Tần Mục gọi
nàng xuống lầu cùng ăn điểm tâm mới có cảm giác khác thường.
Tần Mục tự nhiên biết rõ Hàn Tuyết Lăng tại sao biểu hiện như vậy, nhưng mà hắn cũng không có nói gì, ăn và nói:
- Đúng rồi, êm nói bên quân đội có thi đấu, có chuyện gì sao?
Hàn Tuyết Lăng lắc đầu nói ra:
- Vậy cũng không có gì, đây chỉ là huấn luyện tân binh hàng năm, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.
Tần Mục gật gật đầu, trong nội tâm lắc lư một hồi vẫn không có mang suy
nghĩ của mình nói ra. Có một số việc vẫn nên tự phát triển, bảo kiếm tuy sắc bén nhưng cũng phải có người sử dụng trải qua rèn luyện, dùng quá
sớm có khi còn tự làm đứt tay.
Hai người ăn cơm xong thì Phó Ngọc Bình gọi điện thoại tới, mời vợ chồng Tần Mục hoan nghênh nghi thức đón đoàn đại biểu của Australia. Nghe
trong điện thoại thì tinh thần của Phó Ngọc vô cùng phấn chấn, hình như
trẻ ra mấy tuổi, nói chuyện cũng mang theo hương vị mềm mại, ngữ khí
cũng lưu loát.
Australia chỉ mặt gọi tên Phó Ngọc Bình, cũng đàm phán xây dựng công trình nhà xưởng ở Cửu Giang.
Xây cái gì cũng không trọng yếu. Trọng yếu là Australia nhìn trúng công
trình nào đã! Bởi vì một công trình hấp dẫn ánh mắt người nước ngoài là
chuyện khó gặp.
Phó Ngọc Bình hiện tại danh tiếng quá thịnh, Phạm Phẩm Đức làm bí thư
tuy không nói cái gì thêm, nhưng mà trong đại viện thị ủy ai cũng biết
Phó Ngọc Bình lần này không có mang đại bộ phận đổ lên Phạm Phẩm Đức,
Thi Hữu Phương thì có suy nghĩ khác. Chuyện này chính là Phó Ngọc Bình
chuẩn bị đấu với Phạm Thi hai người.
Tiếng gió truyền ra thật nhanh, Phó Ngọc Bình hưng phấn nhưng cũng bất
an. Tần Mục mấy ngày nay vẫn không có động tĩnh gì, nàng không sờ được
căn cứ, làm cho Phó Ngọc Bình cũng có chút bồn chồn, mượn chuyện mời Tần Mục đến để kiểm tra tâm tư của Tần Mục.
Loại đồng minh tạm thời thăm dò này Tần Mục đương nhiên biết rõ nên xử
lý như thế nào. Hắn cười nói cho Phó Ngọc Bình,có thể tham gia nghi thức hoan nghênh long trọng như thế là vinh hạnh của mình.