Tần Mục không thuộc về quan viên địa phương, loại chuyện kiến thiết này
hắn không có tư cách nói vào, hoặc là nói không phải xuất hiện nhân tố
đặc biệt thì không xen vào, nhưng mà Phó Ngọc Bình đã bày ra trạng thái
thăm dò, vì ổn định Phó Ngọc Bình, hắn vẫn tỏ thái độ.
Nghe được tin tức này Phó Ngọc Bình cũng có chút yên lòng, Tần Mục không có trốn tránh việc này, nói rõ không có để Phó Ngọc Bình chiến đấu một
mình. Đồng thời Tần Mục cũng thăm dò Phó Ngọc Bình phải chăng có mời Từ Hồng Thanh.
Phó Ngọc Bình sững sờ một chút, lập tức hiểu ý của Tần Mục. Là quan viên kinh thành, thành phố Cửu Giang phải đối xử như nhau, Phạm Phẩm Đức
cùng Thi Hữu Phương không có đoạt công lao của Phó Ngọc Bình, ước gì Phó Ngọc Bình làm chuyện sai để bọn họ nắm bím tóc, tự nhiên là đối xử lạnh nhạt xem Phó Ngọc Bình phạm sai lầm gì không.
Mà Phó Ngọc Bình bị vui sướng làm choáng váng nên bị loạn, một lòng nghĩ đến làm thế nào ôm cây to Tần Mục này, trong lòng cũng bỏ qua tổ điều
tra.
- Từ tổ trưởng bên này rất có năng lực, có ông ta nói vào thì Phó bí thư sẽ không cần lo lắng đâu.
Tần Mục nói một câu hai hàm nghĩa và cúp điện thoại.
Sóng ngầm mãnh liệt trong vài ngày, thế lực khắp nơi không ngưng giao
thủ thưm dò, nhưng thủ đoạn vẫn nhỏ đi nhiều, ai cũng biết khi Australia tới, những chuyện hư hỏng phải bị dẹp. Chỉ su khi Australia ký hợp đồng với Cửu Giang xong thì những phong bạo lúc trước mới bộc phát.
Tần Mục đang đợi, Từ Hồng Thanh đang đợi, Dương Ngọc Tân đang đợi,
thường ủy thành phố Cửu Giang cũng dang đợi... Trong số này có người
không đợi chỉ có Hồng Văn Huy. Thời điểm ánh mắt mọi người nhìn qua đoàn đại biểu Australia tới, trong đầu Hồng Văn Huy đang xuất hiện hai suy
nghĩ: đi hay ở?
Không có lựa chọn khác, Phó Ngọc Bình cường thế đứng ra, tuy Hồng Văn
Huy liên hệ qua nàng, nhưng Phó Ngọc Bình chỉ ứng phó mặt ngoài mà thôi, tuy vẫn kêu là lão lãnh đạo, nhưng trên thực tế không có đáp ứng gì cả, thậm chí ngay cả Hồng Văn Huy mời ngồi cũng hàm hồ nói cự tuyệt, chuyện này làm cho Hồng Văn Huy cảm giác nguy cơ đã phi thường rõ ràng. Mà hắn cũng không thể từ Dương Ngọc Tân biết được đáp án, đối phương chỉ nói
Hồng Văn Huy phải trấn định, nên chậm một chút, nhưng Hồng Văn Huy biết
rõ chính mình tình hình đã có chút không ổn. Về phần Từ Hồng Thanh bên
kia thì Hồng Văn Huy khẳng định không dám xuất đầu, như vậy chỉ khiến
bản thân mình biến thành bia ngắm. Từ Hồng Thanh khẩu bị hiện tại không
nhỏ, chỉ bằng vào chuyện Phạm Phẩm Đức tự dâng công lao tới cũng không
có tỏ vẻ, từ đó nhìn ra được Từ Hồng Thanh đang chuẩn bị ăn lớn hơn.
Đi hay ở? Vợ con và cháu đều ở nước ngoài, đây là điểm Hồng Văn Huy liều mạng già giãy dụa, chờ người nhà an ổn là được. Mặc dù có câu tục ngữ
gọi là "Đi vào ta một, hạnh phúc đời thứ ba", nhưng mà Hồng Văn Huy vẫn
hy vọng mình có thể hạ cánh nhẹ nhàng, không nên tiến vào ngục giam tới
cuối đời.
Nhưng mà lỗi quá lớn. Hồng Văn Huy nhìn thấy ánh chiều tà thì thở thật
dài. Từ khi tổ hiệp tra đi vào Cửu Giang đóng quân không đi, Hồng Văn
Huy cũng cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn đời này cẩn thận từng li
từng tí, vẫn khổ tâm kinh doanh, chế tạo thành phố Cửu Giang như cái
thùng sắt, những người nào xê dịch đã sớm bị hắn dẹp đi.
Ai có thể nghĩ đến bây giờ có người nhìn chằm chằm vào, mục đích chính là uy hiếp Hồng Văn Huy.
Tần Mục, Cao Bằng, Từ Hồng Thanh, hiện tại lại thêm Phó Ngọc Bình, làm
cho Hồng Văn Huy có chút không thở nổi, hơn nữa Dương Ngọc Tân dùng ngữ
khí hàm hồ, làm cho lão nhân này cảm giác được thời gian của mình không
nhiều lắm. Một khi Australia và Cửu Giang ký kết hợp đồng xong, Phó Ngọc Bình tất nhiên sẽ trong thời gian ngắn hành động, cũng biểu lộ mặt
cường thế của mình, nếu như có người phối hợp với nàng, Hồng Văn Huy tâm lạnh.
Tổng hợp đủ loại tình thế, không cam lòng thất bại như thế nào thì mấy ngày qua hắn suy nghĩ nhiều, rốt cục cũng hạ quyết định.
Australia đến vào sáng sớm, trong phòng làm việc tạm thời của Từ Hồng
Thanh ở Cửu Giang bị người ta ném phong thư nặc danh tố cáo Tần Mục.
Trong đó nói Tần Mục và thế lực ngầm của thành phố Cửu Giang có mưu đồ
bí mật không muốn người ta biết, hơn nữa còn có mấy tấm hình có Tần Mục
cùng Đức Gia ăn liên hoan, có Tây Môn Nhạn quần áo bạo lộ đi vào nơi ở
lại của Tần Mục, cùng với ghi chép bắt bớ thẩm vấn những côn đồ ở Cửu
Giang vào buổi tối.
Nơi đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối là đầu sóng ngọn gió.
Từ Hồng Thanh cầm được những vật này, hắn cảm giác mình bị phỏng tay.
Theo phong thư ghi lại người quăng thư nặc danh phi thường quen thuộc
Cửu Giang, thậm chí là có quyền khống chế nhất định. Phong thư này đưa
đến trong tay Từ Hồng Thanh mà không phải là ban thanh tra kỷ luật bên
kia, bản thân Từ Hồng Thanh đoán chừng là nhắm vào tổ điều tra bài, nói
hay một chút là không sợ cường quyền đi điều tra Tần Mục, nói khó nghe
một chút là hận không thể khiến Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục chó cắn chó,
sau đó ánh mắt của bọn họ dịch chuyển khỏi thành phố Cửu Giang, chuyển
tới Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục.
Tốt một chiêu khu sói nuốt hổ, nhất là vào thời điểm hiện tại.
Từ Hồng Thanh không ngốc, sẽ không dễ dàng biến mình thành vũ khí của
ngườ khác, nhưng nếu không tỏ thái độ thì có người ngáng chân sao? Cho
dù mình không làm gì, chỉ sợ chủ nhân thư nặc danh này sẽ nghĩ đủ biện
pháp chọc nó ra, như vậy vấn đề này khó làm. Giống trống khua chiên tìm
Tần Mục hỏi thăm, vậy thì quá mức hung hăng càn quấy, muốn ăn khối bánh
ngọt ở Cửu Giang thì không thể làm chim đầu đàn, nhưng nếu không hỏi,
chính mình sẽ bội tín ước nguyện ban đầu của tổ điều tra, bản thân mình
sẽ nguy hiểm.
Trong đầu Từ Hồng Thanh không ngừng lựa chọn tra hay không tra, cuối
cùng nhất vẫn không tra, đây là thanh kiếm hai lưỡi, xử lý không tốt sẽ
đứt tay.
Thời điểm hắn xoắn xuýt không rõ thì Dương Ngọc Tân gọi điện thoại tới,
muốn gặp mặt Từ Hồng Thanh. Cuộc gặp mặt này rất vi diệu, Từ Hồng Thanh
tự nhiên không có lý do cự tuyệt.
Hai người gặp mặt thì Dương Ngọc Tân vốn nói một ít lời khách sáo, sau
đó lúc này ẩn ẩn điểm một câu, Tần Mục tại Cửu Giang những ngày này làm
việc rất có chút ít không để ý đại cục, có đôi khi làm người tư dục,
không tiếc động dùng quyền lực trên tay. Đương nhiên Dương Ngọc Tân nói
lời này phi thường có kỹ xảo, không có biểu lộ mình mang địch ý với Tần
Mục, cũng nói những lời này chỉ là đồn đãi vô cớ.
Nhưng mà đây chỉ là lý do thoái thác trên mặt mũi mà thôi, Từ Hồng Thanh tự nhiên nghe ra hương vị trong đó, hàm hồ nói cho Dương Ngọc Tân, tổ
điều tra làm việc cần có chứng cớ, không phải nghe tin đồn gì đó.
Dương Ngọc Tân cũng không phải biết rõ Hồng Văn Huy đang làm chuyện
ngáng chân Tần Mục, thấy Từ Hồng Thanh không quá xem chuyện này là quan
trọng, cũng cười ha hả cho qua.
Bữa cơm này ăn không sai, hai người chấm dứt chủ đề qua loa rời khỏi khách sạn.