- Đây là vấn đề ah.
Quách Tự Tại lắc đầu thở dài nói:
- Có người muốn mang chuyện này đâm chọc lên trên.
- Tin vỉa hè, cho dù báo lên cấp trên cũng phải có chứng cớ.
Diệp Thạch Bình lấy ra một hộp thuốc gấu trúc đưa cho Quách Tự Tại, nội
tâm của Quách Tự Tại lúc này run lên. Loại thuốc này hắn cũng có được từ chỗ của Tần Mục, giờ phút này xem xét thì âm thầm thở nhẹ nhõm. Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình này của cải không yếu như mặt ngoài, nếu mình có
thể có quan hệ tốt với hai người này, thăng chức rất nhanh là chuyện
trong tầm tay. Một chủ tịch huyện và một tiểu bí thư, lúc này đã nhảy
lên phó chủ tịch thành phố, đây là do quan hệ cứng rắn. Lưu Đại Hữu lúc
này còn có chức vị cao hơn cả Quách Tự Tại, hiện tại cũng là phó cục
trưởng của thành phố rồi, người đứng đầu còn không sờ rõ được.
Quách Tự Tại cảm xúc phập phồng, kiềm chế kích động trong lòng, nói ra:
- Chuyện này Tần chủ nhiệm đã chính thức xác nhận, ngược lại là thực.
- Ah?
Diệp Thạch Bình nhíu mày, cười nói:
- Người phía dưới làm loạn mà thôi, không đáng để lo, nếu quả thật tra thì giải quyết việc chúng đi.
Hắn bắt đầu phỏng đoán dụng ý nói chuyện của Quách Tự Tại.
Quách Tự Tại mở gói gấu trúc ra mời Diệp Thạch Bình một chiếu đã châm
sẵn, sau đó cho mình một điếu. Lẽ ra phó bí thư và phó chủ tịch là nhân
vật đối chọi gay gắt, nhưng mà Quách Tự Tại đã xem trọng Diệp Thạch Bình thì tự nhiên phải phóng thấp tư thái xuống.
Đây là tín hiệu hữu nghị, Diệp Thạch Bình tự nhiên có thể nhìn ra được, hắn rút một điếu thuốc, nói ra:
- Lão Quách, tôi ở Thanh Thủy một thời gian, biết rõ lão Quách anh là
người thê snafo, có lời cứ nói đi, đừng mang Tần Mục ra làm ngụy trang,
tôi và hắn, hắc hắc.
Hắn cũng không nói thêm, nhưng lời này không nên nói ra khỏi miệng, chỉ có thể gượng cười hai tiếng.
Quách Tự Tại đã mang ý của Tần Mục nói rõ, hy vọng Diệp Thạch Bình có
thể thông qua một ít quan hệ vượt cấp chọc ra chuyện Tần Mục nhận hối lộ đưa tới kinh thành. Tổ hiệp tra là đơn vị tạm thời, nếu như tra bọn họ
cũng phải do người ở kinh thành là.
Diệp Thạch Bình cau mày đứng dậy, cúi đầu xem văn bản tài liệu, nói:
- Lão Quách ah, chuyện này đang nằm trong mê hồn trận, không dễ làm ah.
Quách Tự Tại cười rộ lên, nói ra:
- Câu này tôi sẽ chuyển tới cho Tần chủ nhiệm.
Nói xong đứng dậy liền rời phòng.
Sau khi Quách Tự Tại đi rồi, Diệp Thạch Bình xem như thực khó khăn.
Chuyện này phát sinh ở thành phố Thanh Thủy lúc hắn mới tới, hắn nhất
định sẽ không chút do dự lựa chọn đi tố giác Tần Mục, nhưng nếu hiện tại hắn chọc ra chuyện này sẽ khiến lãnh đạo lưu ấn tượng gì với hắn?
Huống chi chuyện nhận hối lộ ở Ký Bắc có quan hệ gì tới hắn, Diệp Thạch
Bình hắn không cần phải chọc tới bên Ký Bắc nha.
Nhưng mà bỏ những chuyện này qua một bên, Tần Mục đang làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ hắn tình nguyện đặt mình lên trên đống lửa nóng sao? Diệp Thạch Bình càng nghĩ càng không đúng, bắt đầu nhớ lại thời gian cộng sự ngắn
với Tần Mục tại Thanh Thao, nhớ lại thói quen và tác phong của Tần Mục.
Lúc này khóe miệng Diệp Thạch Bình vui vẻ nhàn nhạt, Tần Mục người này
rất giỏi đặt mình vào vị trí yếu thế và lật kèo, thời điểm này khiến
người khác xem xét được mất sau đó ném mình lên đầu sóng ngọn gió lại
đánh cho cho người khác đầu óc choáng váng.
- Tần Mục ah, đọ sức của chúng ta còn chưa kết thúc, nếu anh có chút như vậy thì tôi không cam lòng đâu.
Diệp Thạch Bình lúc này nhìn qua ngọn núi tây thấy trời chiều đang buông xuống, thì thào nói ra. Nói xong cầu này hắn lại cười khổ, vỗ bàn một
cái, tức giận nói:
- Tần Mục, anh đúng là bắt được tâm lý của tôi, biết rõ tôi nhất định sẽ sáng tạo cơ hội đúng không?
Nếu như Tần Mục ở chỗ này thì Diệp Thạch Bình thậm chí còn muốn đánh Tần Mục mấy đấm.
Cuối cùng Diệp Thạch Bình vẫn cầm lấy điện thoại gọi đi.
Trong đêm này trực tiếp bỏ qua thị ủy Ký Bắc, trực tiếp báo cáo lên ban
thanh tra kỷ luật tỉnh Ký Bắc, tạo thành cục diện Vương Hải Nam, Ngô
Phượng Hà lợi dụng công tác yêu cầu người ta giao nộp tiền hối lộ. Ban
thanh tra kỷ luật tỉnh phi thường xem trọng chuyện này, xét thấy tính
chất của tổ hiệp tra đặc thù, trực tiếp báo lên cho ủy viên ban thanh
tra kỷ luật trương ương, bí thư ban thanh tra kỷ luật đi suốt đêm tới
thẳng kinh thành
Lúc này trong kinh thành chấn động. Tổ hiệp tra là do kinh thành chọn
lựa kỹ lưỡng mới phái đi, đại biểu cho hình tượng của kinh thành, nhưng
hôm nay bị địa phương kiện lên tới kinh thành, chuyện này khiến kinh
thành bị mất mặt. Tần lão gia tử đầu tiên nhận được thông tri của ban
thanh tra kỷ luật trung ương, giảng giải chuyện này rõ ràng, bảo Tần lão gia tử nên chuẩn bị sẵn sàng. Về phần chuẩn bị cái gì thì không nói,
đương nhiên là Tần Mục sẽ phải tiếp nhận điều tra.
- Thằng ranh con, chọc lên tới trời rồi, đắc tội người ta còn có quả tốt mà ăn sao?
Tần lão gia tử giờ phút này đang đánh cờ với Hàn lão gia tử, hắn tức
giận lật sấp cả bàn cờ khiến cho nhân viên châm sóc sức khỏe chạy lên
khuyên bảo.
Hàn lão gia tử cười hắc hắc hai tiếng, nói ra:
- Tần lão, đã bao nhiêu tuổi rồi, ông còn cho rằng mình còn là Tần đại pháo năm đó sao, đụng cái là mang súng máy đi bắn giết?
Tần lão gia tử phi một tiếng, nói ra:
- Tiểu vương bát đản này coi trời bằng vung, nó thiếu tiền tới mức nhận hối lộ của người ta sao?
Nói xong câu đó Tần lão gia tử cũng tỉnh táo lại, bảo mấy nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi ra ngoài..
Nhân viên chăm sóc dặn đi dặn lại rồi mới đi ra ngoài, Tần lão gia tử vỗ đầu một cái, cười nói:
- Đúng là tức giận sốt ruột, tiểu tử kia làm gì thiếu tiền, không đáng chọc ra chuyện lớn như thế.
- Nói nhảm. Nhưng mà tôi nhìn ra ông rất đau đứa cháu này đấy.
Hàn lão gia tử cười lên ha hả.
- Lão Tần gia này chỉ còn một dòng độc đinh, tôi không đau lòng ai đau lòng?
Tần lão gia tử hòa hoãn lại, tức giận tới nhanh đi cũng nhanh. Hắn nhíu mày và nói:
- Ông cảm thấy tiểu tử này chơi chiêu này là có ý gì?
Hàn lão gia tử nâng chung trà lên uống chậm, Tần lão gia tử vừa muốn vỗ bàn thì hắn lên tiếng, nói ra:
- Tôi thấy tiểu tử này chuẩn bị âm người ta, dùng hành động của mình
khiến kinh thành chú ý, lúc thân hãm tuyệt địa thì lật bàn. Lại nói
cũng không phải hắn nhận hối lộ, thủ hạ của hắn làm thì liên quan gì tới hắn sao?
Trong nội tâm Tần lão gia tử cũng nghĩ như vậy, nghe lão chiến hữu vừa nói như thế thì cười nói:
- Tiểu tử này chơi chiêu đó quá mơ hồ, không chờ tới bước cuối cùng vạch trần ra, ai cũng không biết tiểu tử này đang chơi trò gì.
Hàn lão gia tử nhìn qua, nói ra:
- Ông đương nhiên không biết. Tôi nói,, Tần lão à, Tần Mục là do ông
trồng trọt tạo thành, tại sao tôi cảm thấy hắn chẳng có chút gì giống
Tần gia vậy?
Tần lão gia tử mắng:
- Nói láo! Tần Mục giống như đúc Viễn nhi lúc còn trẻ, chẳng khác gì một khuông đúc ra, nếu không phải Tần gia thì là ai?