Trong điện thoại có tiếng cười to của Bùi Hải Đào, nói ra:
- Mọi người đều cho rằng Tần Mục tuổi không lớn lắm, tầm mắt rất rộng,
tôi vãn không có tin, hiện tại xem ra quả nhiên là hậu sinh khả uý ah.
Điện thoại này với Tần Mục mà nói ý nghĩa trọng đại, Bùi Hải Đào đã nói
ra tán thưởng thì nói rõ phần kế hoạch này đã được Bùi Hải Đào cẩn thận
nghiên cứu qua, trong đó có tiến cảnh khiến Bùi Hải Đào động tâm, hắn
cũng phải tỏ thái độ bình ổn tâm tư của Tần Mục, đồng thời ý tứ trực
tiếp truyền đạt rằng: đồ của ngươi không tệ, ta nghĩ chuyện của ngươi là chuyện nhỏ, chỉ cần ngươi ngậm miệng cho chắc thì tất cả vấn đề không
phải là vấn đề.
Tần Mục không phải chim non, nghe Bùi Hải Đào khích lệ, lập tức cười nói:
- Bộ trưởng đúng là xem trọng tôi, trước kia ở địa phương tôi có cảm
giác không phục, cảm thấy cái gì cũng có thể làm, sau khi tới bộ mới
biết nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không có lãnh đạo giúp đỡ thì
làm sao những người trẻ tuổi chúng tôi có thể làm xong việc, chúng tôi
có thể chọc thủng cả trời rời.
Bùi Hải Đào cười ha hả. Tần Mục đúng là nắm chắc tâm lý quan trường đúng chỗ, hắn không có trực tiếp hùa theo lời của Bùi Hải Đào, hắn nói mình
không có công lao gì cả, toàn là do lãnh đạo trợ giúp mới được, phi
thường đúng khẩu vị của Bùi Hải Đào. Trong mắt lãnh đạo bộ hạ có tật xấu không sợ, mọi người đều có khuyết điểm, sợ chính là người cẩn thận.
Người trẻ tuổi có khuyết điểm, hoàn toàn có thể sửa nha, chỉ cần có năng lực thì có thể khống chế bọn họ, đều là nhân tài.
Tần Mục biểu hiện không thể nghi ngờ phi thường phù hợp với đặc điểm bộ
hạ trong mắt của Bùi Hải Đào. Trong lòng của hắn so sánh Tần Mục cùng
Viên Khắc Chấn, Viên Khắc Chấn có thể kiếm tiền nhưng mà chuyện Bùi Hải
Đào cần hắn làm thì hắn kém hơn quá nhiều. Nhưng mà Tần Mục thì sao, tới tặng lễ cũng không có theo khuôn sáo cũ là tặng thuốc tặng rượu, trực
tiếp đưa ra một bản kế hoạch ném Bùi Hải Đào vào. Địa vị như Bùi Hải Đào muốn tăng lên rất khó, nhưng mà khi có chiến tích thì có thể lọt vào
mắt cao tầng quốc gia. Đương nhiên chiến tích này phải phi thường lớn,
cho dù tích lũy vài chục năm cũng không nhất định làm ra được.
Nhưng mà khiến Bùi Hải Đào phi thường vui mừng chính là bản kế hoạch này rất đủ. Trong đó có tiến cảnh triển vọng của tương lai, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra được. Bùi Hải Đào cũng không thể
không nghi ngờ kế hoạch này tính khả thi không cao, nhưng không thể phủ
nhận nó là đồ không tốt.
Bởi vậy hắn nhất định phải điện thoại tới, vốn cho rằng Tần Mục là thủ
hạ của Hạ Chân, vì một thỏa hiệp mà tống hắn ra khỏi bộ tin tức, nhưng
phần lễ vật này đến tay thì Bùi Hải Đào biết rõ, bộ tin tức sẽ lưu vị
trí cho Tần Mục.
- Tiểu Tần ah, người trẻ tuổi quá miệng lưỡi trơn tru không không tốt lắm ah.
Bùi Hải Đào nghiêm túc phê bình nói:
- Đúng là bất lợi cho tiến bộ của anh!
Được! Không sợ lãnh đạo mắng, chỉ sợ lãnh đạo khen. Bùi Hải Đào nhìn thì phê bình nghiêm túc, kỳ thật trong nội tâm còn đang vui vẻ lắm đấy, Tần Mục tự nhiên hiểu được mấu chốt trong đó, luôn miệng nói:
- Lãnh đạo phê bình đúng, tôi còn phải học tập nhiều, rèn luyện nhiều, tranh thủ theo bước chân chỉ thị của cấp trên.
Bùi Hải Đào nghe xong lời này càng cảm thấy Tần Mục rất biết nói chuyện
và làm việc, nghĩ tới mấy hôm trước Viên Khắc Chấn lôi kéo hắn báo cáo
chuyện Tề Vân cùng Tần Mục tiếp xúc với nhau, tức giận không có chỗ
đánh. Lúc ấy Bùi Hải Đào đã nghĩ ngợi Tần Mục mới tới bộ tin tức, gặp gỡ với người khác là bình thường, nhưng Viên Khắc Chấn trực tiếp nắm cổ
người ta, trách không được Tần Mục lại trở mặt. Lăn lộn trong văn phòng
không nên kéo lãnh đạo vào, bằng không cần gì làm thuộc hạ chứ? Chẳng lẽ ở chung một cơ quan, ai nhìn ai cũng không vừa mắt thì làm được việc gì nữa?
Trái lại khi đó Bùi Hải Đào đã cảm thấy Tần Mục không đơn giản, có thể
được Hạ Chân cùng Tề Vân hai người coi trọng, lại vào lúc sắp sụp đổ vì
cái gì Bùi Hải Đào không thu cho mình dùng?
Có thể nói Tần Mục tới bái phỏng thời cơ rất tốt, cũng phi thường kịp
thời. Bùi Hải Đào vừa cười vài tiếng, lời nói lời thầm thía:
- Tiểu Tần ah, người trẻ tuổi phải học nhiều, nhất là lão đồng chí trong bộ, phải tôn kính a.
Tần Mục hiểu rõ, Bùi Hải Đào này đang chuẩn bị ném cành ô liu cho hắn,
dùng lời nói đề điểm mâu thuẫn của Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn. Tần Mục
vội vàng nói:
- Đa tạ bộ trưởng dạy bảo, mấy ngày nay khoa nghiên cứu đã tìm được
nguyên nhân sự cố, không có quan hệ quá lớn với Viên khoa trưởng khoa
hậu cần. Ngài xem, ngày mai tôi sẽ giao báo cáo sự cố cho ngài nhé?
Giờ phút này Bùi Hải Đào trong lòng có suy nghĩ, không nói chuyện khác,
chỉ việc Tần Mục người trẻ tuổi này làm nhiều chuyện như và ném bậc
thang cho lãnh đạo, còn giúp đối thủ xuống đài. Hắn trầm mặc trong chốc
lát, nói ra:
- Tiểu Tần ah, chuyện này nên báo cáo với mình tôi thôi. Ân, ngày mai đi làm tới phòng của tôi một chút.
Tần Mục vội vàng đáp ứng, Bùi Hải Đào liền cúp điện thoại. Bước qua bước này Tần Mục hiểu rõ ngày mai mình phải cho Bùi Hải Đào ngon ngọt, mà
ngày hôm nay chỉ sợ Bùi Hải Đào sẽ đi nghiệm chứng những thứ trong bản
kế hoạch này là thực hay hư.
Đấy chính là kiến thức trước khi hắn trọng sinh. Tần Mục cười lên, cũng
không biết nên cao hứng hay xoắn xuýt, khởi động xe đi tới nhà Hạ Chân.
Lập trường dựa vào Bùi Hải Đào, Hạ Chân bên này Tần Mục cũng không có
rơi xuống, về sau vẫn phải ở trong bộ tin tức, hắn còn không muốn tham
dự vào chiến đấu cấp bậc của Hạ Chân, hắn bây giờ đang nằm ở vị trí chím đầu đàn, có Bùi Hải Đào coi trọng, hắn cần đền bù quan hê với mấy phó
bộ trưởng, khiến vị trí của mình khó bị người ta ra tay, như vậy hắn ở
trong bộ tin tức mới có thể yên thân.
Hơn nữa có kinh nghiệm công tác ở bộ tin tức, về sau đi xuống dưới thì
hắn còn nhiều khả năng tự vệ. Nhân tài được phó bộ trưởng và bộ trưởng
xem trọng, đặt ở địa phương xem như nhiều ra một tầng quan hệ, không cần động chút là nhờ lão gia tử.
Cho dù tranh đấu tầng nào, quan hệ của Tần Mục cũng phải hạ xuống, về
sau hắn chỉ cần không lắc lư, chỉ cần không tham dự vào trong tranh đấu
cấp bậc này, vậy vị trí của hắn sẽ an ổn. Nhưng mà Tần Mục biết rõ đây
là chuyện không thể nào, chắc chắn sẽ có người ép hắn làm ra lựa chọn,
mặc dù như thế, Tần Mục vẫn tạm thời an ổn lại, trong tay Tề Vân có quân cờ nào thì Tần Mục không muốn đi biết rõ, nghĩ đến Tề Vân tuyệt đối sẽ
không mang toàn bộ tiền đặt cược ném lên người của Tần Mục, vậy quá
không phù hợp với tính cách ẩn nhẫn của hắn.
Thời gian hai ngài Tần Mục lại đi khắp nhà của các lãnh đạo, hoặc nhiều
hoặc ít xách ít đồ đi qua. Từ các ngành quan trọng, một khoa trưởng mang lễ vật quá nặng thì không nói nổi, ngược lại có ý một chút mới có thể hiện thái độ thân cận của người cần tặng quà.