- Tôi nói Tần lão đệ, ca ca thân gia cũng không nhiều như vậy, dùng nhiều tiền như thế được không bù mất.
Tần Mục cười nói:
- Nhị thiếu gia lượng sức mà đi, chúng ta sĩ diện đã qua, lót trong áo
cũng được mà, tôi nghe thật không được, sao có thể khiến Quý lão bản
xuất hầu bao, dù sao anh ta nợ nhiều không lo.
Trương Tử Bình cười lên ha hả, cúp điện thoại bắt đầu thao tác.
- Tập đoàn Vạn Yến, tám trăm tám mươi tám vạn nguyên.
Nữ dẫn chương trình âm thanh có chút run rẩy, Tần Mục phát hiện nữ dẫn
chương trình này mang theo vài phần xuân ý nhìn Quý Chí Cương, Tần Mục
liếc nhìn qua Tạ Đan Vân.
Tạ Đan Vân nghiến răng ken két, bởi vì nàng nhìn thấy Quý Chí Cương lên
đài thì nữ dẫn chương trình kia đã nắm tay hắn. Người khác đều đều không có dãi ngộ này, vì sao Quý Chí Cương thì có? Rõ ràng là nữ dẫn chương
trình phát xuân tình, truyền tín hiệu cho Quý Chí Cương.
Quý Chí Cương lần nữa mặt mày rạng rỡ, xí nghiệp và người quyên tổng
cộng hơn một ngàn ba trăm vạn, năm 97 đây là số tiền to lớn. Các thiếu
gia và xí nhiệp ở kinh thành biết cường độ hút tiền của tập đoàn Vạn
Yến, cho dù muốn so với Quý Chí Cương cũng biết hậu thuẫn của mình kém
hơn.
Thời điểm này nam dẫn chương trình giới thiệu các lãnh đạo, cầm lấy một trang giấy nhỏ, kích động nói ra:
- Công ty cổ phần khoa học kỹ thuật Hoa Hạ quyên một ngàn hai trăm vạn!
Một ngàn hai trăm vạn, một ngàn hai trăm vạn! Đây là xí nghiệp đột phá
ngàn vạn đầu tiên. Mà cái tên này hơi thần bí, cơ hồ không có mấy người
biết rõ tên của nó. Tần Mục cười lên, công ty này hiện tại không có thực nghiệp, cho dù là khai phát game onlien cũng chỉ mới sơ khai, lần này
quyên tiền là do hai tổng giám đốc ẩn danh xuất tiền túi. Tần Mục đứng
dậy nhìn qua Trương Tử Bình xa xa, hai người đồng thời ngầm hiểu lẫn
nhau.
Thời điểm này điện thoại của Tần Mục vang lên, là Tề Vân đánh tới:
- Tần khoa trưởng, công ty Hoa Hạ này anh có ấn tượng gì không?
Tề Vân động tâm tư, quả nhiên là am hiểu bắt cơ hội, những năm này ẩn
nhẫn cho nên Tề bộ trưởng có ý định đã lên tiếng thì phải nổi tiếng. Tần Mục ân một tiếng, báo cáo:
- Là mấy người bạn ở cơ sở hồ đồ, là Trương lão bản của Mộng Ngải Thiên Đường chủ trì.
Tề Vân ân một tiếng, liền cúp điện thoại.
Tiệc tối hoàn thành viên mãn, cuối cùng dùng công ty Hoa Hạ quyên cao nhất, sau ca khúc Một Đêm Khó Quên đã chấm dứt buổi tiệc.
Những chuyện này không phải Tần Mục quan tâm, hắn gọi điện thoại cho
Vương Hải Đào, bảo chuyển khoản cho công ty Hoa Hạ tám trăm vạn. Xem ra
Vạn Yến xuất huyết nhiều, nhưng đối với Tần Mục mà nói tiền tài chỉ là
là thủ đoạn phụ trợ chính trị mà thôi, hắn đúng là dã tâm thật lớn,
những con số này chỉ là khởi đầu mà thôi. Chỉ có quyên tiền xong mới đầu tư có thu hoạch, Trương Tử Bình được mặt mũi, cũng có lợi ích thực tế,
chẳng lẽ Trương gia còn có thể đào mương rãnh với mình sao? Tuy hiện
tại Trương hệ và Tần hệ không có xung đột lợi ích quá lớn, nhưng cũng
phải phòng ngừa chu đáo, đi đầu đánh tốt quan hệ, đây là chuyện phi
thường trọng yếu.
Lúc sắp chết mới nhảy cầu, cầu thần thắp hương cúng bái Tần Mục không làm.
Quý Chí Cương xem như mặt mày rạng rỡ, nhưng mà hắn xuất đầu khiến Dương Ngọc Hải sắc mặc nhìn không tốt, thời điểm chia tay Tần Mục dặn dò Quý
Chí Cương phải cẩn thận Dương Ngọc Hải có mánh khóe gì mới hay không,
Quý Chí Cương đáp ứng một tiếng, nhưng mà xem bộ dạng là không quá để ý.
Tần Mục đã dặn dò, Quý Chí Cương có nghe hay không là chuyện của hắn, cho nên Tần Mục cũng chỉ gật gật đầu, bỏ qua chuyện này.
Về đến nhà, Tần Mục nằm trên giường ngủ. Đêm nay hắn ngủ không yên ổn,
cảm giác, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng lại mơ mơ hồ hồ bắt được cảm giác, rạng sáng bốn giờ thì đứng lên ngồi sa *** nghe ngạc.
Mười sáu tháng giêng, cơ hồ tất cả đơn vị đều công tác bình thường, một
năm đã qua đi. Hiện tại bộ tin tức có hào khí quỷ dị, vốn hai khoa
trưởng mới cũ va chạm với nhau, về sau lại biến thành bộ trưởng và phó
bộ trưởng phân cao thấp, nhưng mà bộ trưởng cùng phó bộ trưởng phân cao thấp xong lại có một phó bổ trưởng khác không chịu tịch mịch nhảy ra.
Tần Mục cẩn thận để ý, cho dù thật sự biến thành quân cờ cho người
khác, tối thiểu nhất cũng phải làm soái, không phải làm con tốt.
Tất cả những chuyện này tiến hành trong bóng tối, Tần Mục mỗi ngày vẫn
đi làm, vẫn bất động thanh sắc, giao phong trong bộ không phải ngày một
ngày hai là xong, không cần phải thảo luận, trong hội nghị sau đó bộ
trưởng đánh nhịp, trên cơ bản đã là chuyện vá đã đóng thuyền.
Cho nên tối hôm đó Tần Mục thông qua con đường nhất định tìm được địa
chỉ của gia đình Bùi Hải Đào, liền tỉ mỉ chuẩn bị một phần báo cáo thiết kế trong tương lai, mang theo hai phần quà tặng giá cao thừa dịp đêm
tối gõ cửa nhà Bùi Hải Đào.
Vốn nhà của Bùi Hải Đào ở lại canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng mà Tần Mục có xem quân đội và quân hàm thiếu tá chứng minh, tự nhiên đăng ký đi
qua được. Trên quan trường kiêng kỵ nhất là lắc lư, chân đứng hai
thuyền, nhưng Tần Mục nhất định phải làm vậy. Không có bộ trưởng đánh
nhịp, hắn đi hay ở là vấn đề, nếu như lão gia tử biết rõ hắn ngay cả vị
trí khoa trưởng còn không giữ được, chỉ sợ sẽ giận dữ. Huống chi Cao
Phái bên kia xảy ra chuyện đã khiến lão gia tử tức giận, Tần Mục lại xảy ra vấn đề thì lão gia tử có lẽ sẽ hướng về người nối nghiệp che dấu
kia, khi đó Tần Mục cũng có chút được không bù mất.
Trên quan trường thận trọng từng bước, một khi thất bại cả đời hối hận,
huống chi Tần Mục hiện tại đang ở Tần hệ, càng không thể đi nhầm.
Hơn nữa lần này Tần Mục đi tới là tặng công trạng cho bộ trưởng, một
mình nấp trong tối, nếu người khác muốn nhìn ra hắn đúng là khó.
Một tiểu bảo mẫu xinh đẹp mở cửa, ngăn ở cửa và hỏi:
- Anh tìm ai?
Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Tôi là Tần Mục, là người của bộ tin tức. Không biết Bùi bộ trưởng có ở nhà không?
Tiểu bảo mẫu lắc đầu nói ra:
- Bùi bộ trưởng không ở nhà, hôm khác anh lại đi!
Nói xong muốn đóng cửa lại, Tần Mục biết rõ rất nhiều quan lớn có đôi
khi không muốn tiếp khách ở nhà, đã bảo tiểu bảo mẫu từ chối khéo, Bùi
Hải Đào cũng không ngoại lệ. Cho nên hắn không có kiên trì, tươi cười
mang bản kế hoạch giao cho tiểu bảo mẫu, thỉnh nàng chuyển qua cho Bùi
bộ trưởng, sau đó Tần Mục đi xuống lầu vào trong xe.
Hắn rút thuốc ra hút, nhìn qua trời sao trên cao. Hắn suy nghĩ rất loạn, cũng nghĩ rất nhiều, bước tiếp theo nên đi như thế nào, Trước mặt Tần
Mục xuất hiện có vài lộ tuyến, con đường bằng phẩn nhất cũng ghập ghềnh
khó bình. Hắn có chút điên điên cười rộ lên, có cơ hội lặp lại thì hắn
sợ gì khó khăn?
- Nhân sinh đúng là đầy tính không xác định a.
Tần Mục buồn bực hút xong điếu thuốc.
Thời điểm này điện thoại vang lên, Tần Mục tiếp nghe thì ho khan một tiếng, sau đó cười nói:
- Bùi bộ trưởng, ngài khỏe.