Thanh Quan

Chương 793: Chương 793: Từ thiện tối nguyên tiêu. (3)




Nữ dẫn chương trình sững sờ, người hiến cho năm trăm vạn thì chắc phải giới thiệu công ty của mình, nhưng mà người này không có làm như thế, ngay cả tên cũng lười nói, trên mặt của nàng đầy xấu hổ, bị camera trung thực truyền đạt cho người xem cả nước.

Tần Mục bật cười, nghiêng đầu nhìn Tạ Đan Vân nói ra:

- Chồng của chị cũng đủ xấu, đây không phải khiến người ta khó chịu sao?

Tạ Đan Vân bĩu môi nói ra:

- Chờ anh ta về nhà chắc chắn phải quỳ trên bàn xát! (Cái bàn gỗ ngày xưa người ta dùng giặt đồ, bề mặt hình gợn sóng, quỳ lên rất đau ^^)

Nàng nhìn thấy Tần Mục kinh ngạc thì thở dài, nói:

- Không phải tôi quản nghiêm, cũng không biết như thế nào mà anh ta sợ tôi lắm!

Tần Mục sững sờ, nhìn kỹ Tạ Đan Vân, lại thấy trên mặt có chút tương tự với Bạch Nhược Hàm, trong nội tâm hiểu ra một ít.

Nữ dẫn chương trình ngây ra một chút, lập tức điều chỉnh tâm tính, Quý Chí Cương không giới thiệu chính mình, cũng không có nghĩa người khác không cho hắn nổi danh. Ngồi cách đó không xa là bộ trưởng tài chính gật đầu với nữ dẫn chương trình, vì vậy nàng lập tức biết rõ mình nên làm cái gì bây giờ, cầm microphone thâm tình nói ra:

- Một thương nhân chất phác đến từ Bắc Liêu Đằng Long Quý Chí Cương tiên sinh, hùng hồn quyên năm trăm vạn nguyên!

Lúc này có tiếng vỗ tay như sấm vang lên, không biết có bao nhiêu người đang vỗ tay, vì Quý Chí Cương hùng hồn mà tán thưởng. Giờ phút này những người đứng trên đài thấy thế nào cũng giống như bị chê cười. Nhất là Trương Ngọc Hải, gương mặt của hắn tía nhợt trừng mắt Quý Chí Cương. Quý Chí Cương cũng lười phản ứng đến hắn, khiêm tốn cong eo chào chung quanh và ngời xuống.

Hắn đánh tan cục diện ở đây, lại không có đi lên lĩnh thưởng, chuyện này có chút nói không qua, nhưng mà những giấy chứng nhận kia đã chuẩn bị tốt, cũng không có dư thừa, cho nên hắn không đi lên cũng miễn xấu hổ.

Mấy lãnh đạo cấp bộ nói cái gì đó, từ vị trí của Tần Mục nhìn rõ ràng, hắn mỉm cười nói với Tạ Đan Vân:

- Nhìn qua Chí Cương lần này lưu ấn tượng không nhỏ với lãnh đạo rồi, về sau ở kinh thành đường đi rộng hơn rất nhiều ah.

Tạ Đan Vân mỉm cười nói:

- Còn phải cảm ơn Tần khoa trưởng dẫn dắt, Chí Cương của cải không có phong phú như vậy.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Chị dâu, ngươi chừng nào học được từ Chí Cương cách nói khách sáo như vậy?

Tạ Đan Vân mỉm cười, nhưng không có giải thích. Tần Mục trầm ngâm một chút, cho dù Quý Chí Cương lần này có quyên số tiền đó hay không, Tần Mục cũng sẽ không giúp hắn, đây là cơ hội của Quý Chí Cương. Hắn có thể khai ra chi phiếu như vậy, khẳng định có người sẽ tra hắn, nếu như Quý Chí Cương vay trong ngân hàng, không khó rơi vào lỗ tai của những bộ trưởng này và người khác, bây giờ là lúc kính dâng, Quý Chí Cương không thể nào trở thành cái bia cho người ta ngắm được, cho dù kinh tế của ngươi tạm thời có nguy cơ, nhưng có thể ở trong kinh thành đạt được chút chính sách nhổ, chỉ cần đánh tốt quan hệ với những lãnh đạo này, vậy thì tiền đồ sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tần Mục đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, là Trương Tử Bình gọi tới. Tần Mục vừa mới chuyển nghe thì Trương Tử Bình tán thán:

- Tần lão đệ, cường giả có thủ hạ không yếu nha, làm ca ca bội phục.

Tần Mục cảm khái, nói:

- Tiểu tử này chắc đi vay thôi, cũng không thể quá khen như vậy.

Trương Tử Bình cười nói:

- Có phách lực như vậy đúng là khiến người ta bội phục.

Trong lời nói mang theo ý ghen ghét. Trong kinh thành nhiều con cháu thế gia như thế, kinh thương cũng không ít, tài đại khí thô cũng có, nhưng mà bị một thương nhân Bắc Liêu đến đoạt danh tiếng, với tư cách long đầu thương nhân ở kinh thành, Trương Tử Bình tự nhiên có chút không quá thoải mái.

Tần Mục nghe ra ý của hắn, vừa cười vừa nói:

- Chí Cương là nhân viên văn phòng trong tập đoàn Vạn Yến, người bỏ vốn cũng chỉ là hành động theo tình cảm mà thôi. Trương Nhị thiếu gia, công ty internet của chúng ta hiện tại còn chưa có tuyên truyền, trong chốc lát...

Tần Mục cũng không nói gì thêm, nhưng lời lẽ hàm hồ như vậy làm cho Trương Tử Bình âm thầm gật đầu, cũng phải có nhận thức mới về Tần Mục rồi.

Quý Chí Cương cường thế xuất kích chỉ là xung phong của Vạn Yến, chờ một lát các xí nghiệp cỡ lớn quyên tiền, Vạn Yến sẽ nhổ vị trí đệ nhất. Mà Tần Mục đưa những lời này cho Trương Tử Bình chính là nói với Trương Tử Bình, đến lúc đó xem Quý Chí Cương ghi cho Vạn Yến bao nhiêu tiền, Trương Tử Bình cho dù áp hắn, không đủ Tần Mục có thể bổ sung. Một câu "Chúng ta ", lập tức đem quan hệ của Tần Mục cùng Trương Tử Bình kéo gần hơn thật nhiều.

Tiệc tối lại dừng lai một chút, sau đó là những ca khúc và tiểu phẩm. Tần Mục nhìn qua đồng hồ, đã qua mười một giờ, tình hình chung tiệc tối tới mười hai giờ là chấm dứt, tiết mục áp chảo sắp tới rồi.

Đúng vào lúc này Dương Yếp ăn mặc thanh lệ đi lên sân khấu, từng tiếng ca như chim hoàng yến xuyên thấu lòng người. Làn điệu du dương, tình cảnh biến hóa, một khúc Tự Tằng Yến Quy Lai thành danh của Dương Yếp vang vọng chung quanh.

Đây là ca khúc Tần Mục thích nhất, trong khoảng thời gian ngắn nhìn má lúm đồng tiền của Dương Yếp, Tần Mục có chút hoảng hốt, giống như người ở tương lai nhìn thấy cảnh ở kiếp này, tinh cảnh thay đổi luân phiên làm cho Tần Mục cảm thấy đắng chát.

Được nửa khúc, Dương Yếp bắt đầu tự thuật lại ưu mỹ của Bắc Liêu Đằng Long, cũng ngắn gọn kể lại câu chuyện gặp Tần Mục ở phòng ca múa, rất hiển nhiên đây là tổ chức tiệc tối cố ý làm hậu thuẫn chăn đệm cho Vạn Yến quyên tiền.

Đây là lần đầu tiên tỏ thái độ chính thức, Dương Yếp không có chỉ ra Tần Mục, một phó bí thư huyện ủy trong phòng ca múa dùng tiền đấu khí, mà Dương Yếp dùng thân phận thương nhân nói ra, trong mắt không ít người nhìn qua Quý Chí Cương.

Một khúc cuối cùng cũng qua đi, Dương Yếp ưu nhã cúi chào. Nữ dẫn chương trình bây giờ nhìn qua Quý Chí Cương, cách xa như vậy, Tạ Đan Vân giống như nhìn thấy rõ nữ dẫn chương trình đang nhìn ai, trong mũi hừ một tiếng.

Thời khắc quan trọng nhất của tiệc tối đã tới, một xí nghiệp cỡ lớn bắt đầu quyên tiền. Nhưng mà Quý Chí Cương một người đã quyên ra năm trăm vạn, những xí nghiệp quyên hai ba trăm vạn đã bắt đầu vô lực, nếu như lúc này không đứng ra vung tiền thì tiệc tối sẽ thành trò cười, xí nghiệp quyên tiền không bằng một người, đây là chuyện đáng cười thế nào.

- Công ty Phẩm Lương quyên sáu trăm sáu mươi sáu vạn nguyên.

Rốt cục có người nhảy ra, là một công ty cỡ lớn ở Giang Hoài.

Tần Mục nhìn thấy hàng người chung quanh thư giãn một ít, có ai đó cũng đang thở dài, liền điện thoại cho Quý Chí Cương hỏi hắn quyên bao nhiêu.

- Tám trăm tám mươi tám vạn.

Quý Chí Cương nói rõ. Chút tiền ấy đối với tập đoàn Vạn Yến trong lợi nhuận một năm mà thôi chỉ chiếm một phần hai mươi, lấy ra tạo ấn tượng còn phi thường thực tế, còn mạnh hơn làm quảng cáo.

Sau đó Tần Mục lại nói cho Trương Tử Bình, bảo hắn ngàn vạn lần đừng hô, Trương Tử Bình trong nội tâm khẽ run rẩy, nói ra:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.