Thanh Quan

Chương 617: Chương 617: Duẫn Chiếu Cơ mang tin tức tới.




Ads Hai người nâng cốc, Tần Mục vỗ vỗ vai Quý Chí Cương, nói ra:

- Chí Cương a, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn một tí. Qua mấy ngày anh sẽ bận rộn tiếp, đoán chừng còn phải đi giúp tôi đi đánh dò đường.

Đề tài này đã đi vào quỹ đạo. Quý Chí Cương gật gật đầu nói ra:

- Tần ca, anh cứ yên tâm đi.

Sau đó Tần Mục lại động viên vài người khác, đồng thời bảo mọi người hỗ trợ chiếu cố Cừu Tiểu Thiền. Hiện tại Cừu Tiểu Thiền thân phận trên cơ bản được chứng thực, mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau. Nhưng mà có thể như Tần Mục lên tiếng trước mặt mọi người cũng có chút hiếm thấy, vạn nhất trong nhóm người này có người mang ý khác, chuyện của Cừu Tiểu Thiền bị chọc ra thì ảnh hưởng tớ Tần Mục rồi.

Tất cả mọi người là người thông minh, Tần Mục đã nói chuyện Cừu Tiểu Thiền ra thì đại biểu Tần Mục tín nhiệm mọi người, tuy trong đó không thiếu cử động thu mua nhân tâm, nhưng mọi người vẫn cảm động.

Tiệc rượu này kỳ thật là cáo biệt, Tần Mục phải đi, mọi người vẫn phải thủ lại ở đây giữ cơ nghiệp. Vì vậy u sầu cũng khiến mọi người uống nhiều, làm ầm ĩ đến tối hơn mười giờ mới trở về.

Tần Mục kéo lấy Quý Chí Cương cùng Cận Tiểu Xuyên, không để cho hai người bọn họ đi theo hai người rời đi, mà là đi tới gian phòng khác.

Phục vụ viên mang trà thơm giải rượu co ba người, Tần Mục lúc này mới nói cho Quý Chí Cương cùng Cận Tiểu Xuyên nghe, mấy ngày gần đây nên đặt nền móng ở huyện Bình Triêu, có chút chuyện khó nói xảy ra. Tần Mục yêu cầu bọn họ dùng thân phận thương nhân đi qua, tốt nhất là có thể hỏi thăm ra một ít tiếng gió, về bất cứ phương diện nào cũng có thể.

Thái độ của Tần Mục rất chân thành, Quý Chí Cương cùng Cận Tiểu Xuyên trong nội tâm đã biết rõ. Bọn họ liếc nhau, Quý Chí Cương có chút cười khổ nói:

- Tần ca, anh có thể nói cho tôi biết vì sao luôn làm chuyện đắc tội với các thần tien vậy, chẳng lẽ anh thích làm vậy sao?

Cận Tiểu Xuyên cũng gật đầu, nói ra:

- Tần ca lúc còn ở huyện Lan Trữ, trời ơi, trên bàn cha tôi toàn là báo cáo ghi về anh cả.

Tần Mục cười nói:

- Hai gia hỏa các anh biết đây là đắc tội với người sao? Trong đó có chuyện gì thì một lát cũng nói không rõ ràng. Dù sao hai người cũng không cần bận tâm nghe ngóng, hai người đi buôn bán, phải đi kiếm tiền, phải đi kết giao bằng hữu.

Nói đến đây Tần Mục cũng hiểu được phải tỏ vẻ, nhịn không được lắc đầu cười nói:

- Chính là bảo các người để ý.

Quý Chí Cương cùng Cận Tiểu Xuyên cũng cười rộ lên, hào khí hòa hợp hơn. Quý Chí Cương uống một ngụm trà, cân nhắc trong chốc lát, chậm rãi nói:

- Bình Triêu tôi biết rõ, nơi đó vị trí địa lý ưu việt. Nơi đó có khúc ngoặc nhỏ cua sông Mẫu, ba phía nước bao phủ, rất thuận tiện vận tải đường thủy... Cũng có công trình thủy lợi phi thường tốt...

Quý Chí Cương càng nói càng chậm, tron ánh mắt đầy phức tạp.

Cận Tiểu Xuyên không hiểu cái gì, kỳ quái vỗ Quý Chí Cương một cái, cười nói:

- Quý ca, anh uống nhiều sao?

Quý Chí Cương không để ý đến Cận Tiểu Xuyên, ánh mắt nhìn qua Tần Mục. Sau khi thấy Tần Mục khẽ gật đầu khẳng định xem như trả lời, sắc mặt Quý Chí Cương trở nên âm trầm.

- Quan hệ ở Bình Triêu rất phức tạp. Nó thuộc về phe phái phương nam chúng ta là người phương bắc đi qua, chẳng khác nào con la nhu nhược, đầu không tới trời, chân không tới đất.

Quý Chí Cương có chút buồn rầu nói ra.

Tần Mục cười lên ha hả, vỗ bàn nói ra:

- Chính bởi vì như thế mới càng lợi cho điều tra nha. Chí Cương, qua bên kia cũng không phải đơn giản là đi lại, có chút sản nghiệp sớm muộn sẽ biến thành không có chủ, anh cần phải sẵn sàng, coi chừng túi tiền của anh bị lấy hết đấy.

Quý Chí Cương hiểu rõ, Tần Mục lộ ra một ít tin tức cho mình biết. Lúc này đây chỉ sợ có người muốn cầm Bình Triêu khai đao, hơn nữa độ mạnh yếu còn rất lớn. Đối với cái này Quý Chí Cương tâm tư linh hoạt, gật đầu nói:

- Ngày mai tôi đi qua xem!

Cận Tiểu Xuyên đi theo nói ra:

- Em cũng đi xem, thị trường Bắc Liêu đã vững chắc, em cũng nên khai thác thị trường đúng không? Cha em đầu óc đã không thay đổi, bảo em ngồi một chỗ, không cho em đi phía nam. Em buồn bực quá, bên kia nhiều vàng, bằng cái gì người khác làm lại không cho em làm?

Tần Mục cười cười, không có nói cái gì nữa.

Quý Chí Cương nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ Tần Mục ở tại chỗ này chỉ sợ còn có quan hệ với Vân Băng và Duẫn Chiếu Cơ, giật nhẹ Cận Tiểu Xuyên nói ra:

- Đi, làm gì nhiều lời như vậy. Tôi nghe nói địa phương mới tới có biểu diễn tốt, đi với tôi nào.

Cận Tiểu Xuyên vẫn nghe Quý Chí Cương như thiên lôi sai đâu đánh đó, lập tức hứng thú tăng nhiều. Hai người cáo biệt Tần Mục thì rời khỏi khách sạn Kinh Điển.

Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, hắn chớp mắt một lúc. Thẳng đến khi hương thơm xông vào mũi thì hắn vẫn không mở mắt ra, nhẹ giọng nói:

- Đến?

Vân Băng cùng Duẫn Chiếu Cơ ngồi trước mặt Tần Mục, nghe Tần Mục hời hợt hỏi vậy, Duẫn Chiếu Cơ cười rộ lên, nói ra:

- "Ơ, Tần bí thư, anh vẫn bày giá lớn quá đấy.

Tần Mục không mở mắt, chỉ là hơi có vẻ mỏi mệt nói ra:

- Tôi là người ưa trực tiếp, có chuyện gì cứ việc nói đi.

Vân Băng kinh ngạc nhìn qua Tần Mục, rất nhiều thời gian không gặp, Tần Mục đã không còn diện mạo ở Đằng Long, không còn là nam nhân thích uống cà phê ở quán mình sau giờ ngọ (2 giờ chiều), bóng dáng càng mờ nhạt, dần dần tăng thêm vẻ trầm ổn và thành thục, cũng nhiều hơn không ít cảm giác lạ lẫm.

Duẫn Chiếu Cơ vươn ngón tay trái ra, nhẹ nhàng đặt lên má của mình, buồn cười nhìn qua Vân Băng cùng Tần Mục. Giữa hai người này có chút chuyện không tầm thường, làm cho Duẫn Chiếu Cơ có hứng thú hơn.

Hai người đều không nói lời nào, Tần Mục chậm rãi mở to mắt, nhìn qua gương mặt Vân Băng có chút tái nhợt thì cười nói:

- Từ Triều Tiên chạy tới đây, từ khi bay trở về phía nam, trong đó có việc gì mà tôi không dám nhúng tay vào a.

Duẫn Chiếu Cơ nhìn qua Vân Băng, phát hiện tâm thần của nàng đã bị Tần Mục hấp dẫn, giống như quên mục đích tới đây, thở dài nói ra:

- Chuyện này đúng là rất trọng yếu, người khác còn không có năng lực kia, cho nên...

Tần Mục liền vội vươn tay ra, nói :

- Đợi lát nữa, người khác không có năng lực? Tôi bây giờ không còn là bí thư huyện ủy, cô nói trừ tôi ra mà người khác không có năng lực?

Duẫn Chiếu Cơ tươi cười không mang theo hương vị, Tần Mục nhíu mày, ngón tay gõ lên mặt bàn, chậm rãi lắc đầu.

- Chuyện này tôi không tham dự.

Tần Mục cân nhắc trong chốc lát, nhàn nhạt nói ra. Người khác Tần Mục còn có thể nghe một chút, nhưng mà công việc có Duẫn Chiếu Cơ tham dự vào, không chuẩn còn phải vận dụng cơ quan quốc gia, chuyện này sẽ phi thường khó chịu, không cẩn thận là phấn thân toái cốt.

Duẫn Chiếu Cơ thông minh, nhịn không được cười ha hả, toàn thân lắc lư không thôi, càng tăng thêm sắc thái mị hoặc, Tần Mục cũng nhìn qua Duẫn Chiếu Cơ và cười rộ lên, nhàn nhạt nói ra:

- Tôi biết rõ cô muốn khích tướng, cho nên tôi quyết định hiện tại rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.