Ads Tất cả chuyện này bắt đầu từ tháng chín. Kinh thành có tin tức muốn Tần
Mục cuối tháng mười đi tới ban tổ chức của kinh thành báo danh, cho Tần
Mục thời gian một tháng.
Vạn Hữu Niên đã đi tới tỉnh thành, Tần Mục không có gặp mặt hắn được,
nhưng bằng vào quan hệ của Tần Mục và hắn thì chắc hẳn Vạn Hữu Niên cũng có thể tiếp xúc với cán bộ trung kiên của Tần hệ, gia tăng thêm một
quan viên nặng ký cho Tần hệ. Tuy Vạn Hữu Niên thuộc về nhân vật lắc lư, nhưng khiến hắn thân cận với quan viên Tần hệ cũng không tệ.
Hôm nay Tần Mục đang uống trà đọc báo, lại nhận được điện thoại ngoài ý
muốn. Trong điện thoại là giọng của Duẫn Chiếu Cơ, nàng nói cho Tần Mục, trải qua khoảng thời gian quan sát Thanh Thao, muốn bàn với Tần Mục làm sinh ý lớn.
- Doãn tiểu thư, chẳng lẽ Lý tướng quân yên tâm cho cô chạy ra ngoài sao?
Tần Mục và Duẫn Chiếu Cơ hiện tại tuy là đồng bọn hợp tác, nhưng từ khi
quen nhau hai người đã đối chọi gay gắt, Tần Mục đối đãi nàng căn bản
không muốn phá hư mặt mũi quốc gia, nói thẳng ra là trêu chọc.
- Tần bí thư, anh há mồm đúng là không lưu tình nhà. Ai, hiện giờ trong
nhà đói khổ, chỉ có thể để nữ nhân như tôi chạy đi, nhìn xem có cơ hội
kiếm tiền hay không.
Trong giọng nói của Duẫn Chiếu Cơ mang theo bộ dáng đáng thương, nhưng
nghe lời này Tần Mục đã biết rõ khoản mua bán này chắc chắn hơn trăm
triệu lợi nhuận, nếu không Duẫn Chiếu Cơ cũng không nói như vậy.
- Tôi hiện tại một thân không có quan chức, Duẫn tiểu thư, cô có tìm nhầm người không đấy?
Tần Mục pha trò, không dám trực tiếp hứa hẹn với Duẫn Chiếu Cơ cái gì.
Duẫn Chiếu Cơ cười lên, Tần Mục cảm thấy nữ nhân này có chút đáng
thương. Một cô gái nũng nịu trẻ tuổi lại đi làm vợ của một lão già đáng
tuổi gia gia của mình, cho dù có chút sùng bái người dứng đầu, nhưng
cũng có chút khiến người ta xem thường.
Đợi đến lúc Duẫn Chiếu Cơ cười xong, Tần Mục nhẹ nhàng thở dài nói:
- Nếu như Duẫn tiểu thư cần phải tìm người hợp tác, có lẽ tôi sẽ giới thiệu Tô chủ tịch của Đằng Long cho cô.
Duẫn Chiếu Cơ hừ một tiếng, lưu lại tiếng cười và cúp điện thoại, nhắm
trúng Tần Mục có chút mơ hồ. Nhưng hiện tại quan đồ phân nhánh, có thể ít một chuyện thì cứ ít đi.
Vào buổi tối Lưu Đại Hữu, Quý Chí Cương, Cận Tiểu Xuyên cầm đầu treo
nhãn hiệu Tần Mục bao một bàn lớn ở khách sạn kinh Điển. Khoảng cách Tần Mục rời đi còn một tháng, nhưng mà bọn họ đều biết làm quan trên đã sớm có chuẩn bị tốt, cũng đã phân phối nhiệm vụ cho Tần Mục. Bàn tiệc rượu
này nói là chúc mừng Tần Mục thăng quan, chẳng bằng nói là vận động
trước khi chiến đấu, Tần Mục tự nhiên sẽ đối mặt khiêu chiến.
Vượt quá Tần Mục dự kiến, chờ hắn đẩy cửa phòng khách quý thì phát hiện hai người không nên xuất hiện lại ở đây.
Vân Băng cùng Duẫn Chiếu Cơ.
Nghĩ vậy khách sạn kinh Điển là sản nghiệp của Vân Băng, Tần Mục cũng
thoải mái, cũng không biết Vân Băng trở về khi nào, đột nhiên gặp mặt
làm cho Tần Mục có chút mất tự nhiên.
Duẫn Chiếu Cơ bắt chép chân, ở đó như cười mà không cười nhìn qua Tần Mục đầy kinh ngạc.
Bọn người còn lại hình như cũng có chút xấu hổ, Trương Thúy rốt cuộc là
nhân vật tinh minh, đầu tiên đánh vỡ hào khí này, vừa cười vừa nói:
- Tiểu Tần ah, không nên nói tôi ỷ vào lớn tuổi, tật xấu của anh nên sửa đi, không thể tới đến một lát sao?
Bỏ đi áo quan, Tần Mục cũng chỉ là thanh niên hai mươi sáu tuổi, Trương
Thúy so lớn hơn hắn nhiều, nói như vậy vẫn còn không đủ. Tần Mục vẻ mặt
đau khổ nói ra:
- Trương tỷ, chị cứ trêu chọc em, coi chừng có ngày em làm mấy chuyện
xấu làm cho Lưu đại ca đi tới sa mạc phía tây thủ ngục giam, nhìn chị
phải làm sao bây giờ.
- Tiểu Tần ah, anh không như thế, nếu anh làm như vậy, là tra tấn tôi hay là tra tấn chị dâu đây?
Lưu Đại Hữu tục tằng cười ha ha, hào khí bắt đầu sinh đọng lên.
Vân Băng cùng Duẫn Chiếu Cơ nhìn nhau, Tần Mục có thủ hạ như vậy, nhân tài thật đông đúc.
Tiệc rượu bắt đầu, đầu tiên là chúc mừng, sau đó là Vân Băng cùng Duẫn
Chiếu Cơ cũng tham dự trong đó, nhưng mà sau khi uống vớiTần Mục ba chén rượu thì cáo từ rời đi. Tất cả mọi người là người biết chuyện, tụ hội
có ý nghĩa khác, ai cũng biết hai người bọn họ không ngồi ở đây trở ngại mọi người.
Như mà đã lộ diện, Tần Mục cũng biết hai người sẽ tìm mình bàn bạc, cũng không quan tâm chút thời gian này.
Sau khi uống xong ba bình rượu đế, Tần Mục mở bình rượu đế thứ tư ra, cầm bình rượu nói:
- Tất cả mọi người là người một nhà, hôm nay tôi rót đầy rượu cho mọi người, có mấy lời vẫn phải nói.
Với tư cách là lãnh đạo tổ chức, Tần Mục nhìn qua Lưu Đại Hữu, đầu tiên
đạt được Tần Mục chiếu cố nên chén rượu đầy lên, trong mắt Tần Mục tràn
ngập cảm tình, chậm rãi nói:
- Lưu đại ca, bắt đầu từ huyện Tây Bình anh đã chiếu cố tôi nhiều mặt.
Qua một thời gian ngắn tôi phải đi chỉ có hai câu muốn nói: ít nói nhìn
nhiều, xem không hiểu hỏi Trương tỷ.
Mọi người cười rộ lên, trên mặt Lưu Đại Hữu có chút đỏ rừng rực. Hắn
ngược lại không quan tâm người khác nói hắn sợ vợ, bưng chén rượu lên
uống. Tần Mục ngừng hắn, lắc đầu nói ra:
- Hôm nay rượu này cũng thống khoái. Anh quen uống rượu rồi, chung quy cũng sẽ bị người có ý chí nhìn vào trong mắt.
Đây là Tần Mục khuyên, cảnh báo, Lưu Đại Hữu gật gật đầu, hai người uống rượu.
Sau đó Tần Mục lại đi đến trước mặt Trương Thúy, rót đầy chén rượu nói:
- Trương tỷ, Lưu đại ca bên ngoài không dễ dàng, có một số việc có thể đi qua cũng đi qua, không cần nhớ làm gì.
Trương Thúy biết rõ Tần Mục đang ám chỉ Lưu Đại Hữu có tình nhân, vào
lúc này Tần Mục nói ra, Trương Thúy đúng là không lên mặt mũi, cũng bưng chén rượu lên nói ra:
- Tiểu Tần ah, con đường anh sau này không có lão Lưu đánh yểm trợ.
Vậy cũng là câu trả lời cho Tần Mục, công việc trước kia đều đi qua, chỉ cần Lưu Đại Hữu đằng sau đừng để nàng bắt được thì nàng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Lưu Đại Hữu có tiểu tình nhân nhớ thương cũng
được, nhưng mà thời điểm xã giao ở bên ngoài đừng bị người có ý chí chụp mũ là được.
Tần Mục và Trương Thúy uống một hơi cạn sạch, sau đó Tần Mục nâng cốc
với Quý Chí Cương, khiến Quý Chí Cương khẩn trương, liền vội vàng đứng
lên.
- Không có tiền đồ, Quý thúc chính là nhân vật quyền lực ở tỉnh Tây Túc, anh nhìn anh xem, làm gì có phong phạm quan nhị đại?
Tần Mục cười mắng một câu.
Quý Chí Cương cười hắc hắc nói:
- Tần ca, tôi cảm thấy chỉ cần đi theo anh là phát tài. Trước kia có
phong phạm quan nhị đại, nhưng mà trừ nói chuyện to một chút, không có
việc gì cứ gọi lão tử còn có tiền đồ gì? Anh không biết, hiện tại nếu
đi về nhà tôi đều ưỡng ngực đấy.
Tất cả mọi người cười ha ha, trong đó Cận Tiểu Xuyên càng cười ra nước
mắt. Quý Chí Cương phát hiện mình quá đáng thương, hung hăng trừng Cận
Tiểu Xuyên, nói ra:
- Lại cười, lại cười thì tôi đi nhà của anh nện xe.