Thanh Quan

Chương 696: Chương 696: Đương đầu một kích. (2)




Thi Hữu Phương bắt tay chào cáo lỗi đoàn đại biểu nước Mỹ, Phó Ngọc Bình đứng ở bậc thang giống như nữ vương, nàng nói với tên phó cục trưởng và chỉ vào đám người kia:

- Lập tức bắt đám lừa đảo này lại, một đám lừa đảo quốc tế.

Nói xong ngón tay chỉ vào đám ngoại quốc, bởi vì có Thi Hữu Có đang đứng đó, ngón tay giống như đang chỉ vào hắn.

Thi Hữu Có tức giận quát:

- Phó phó bí thư, cô phải chủ ý hành vi của mình! Là ai cho cô ra mệnh lệnh này? Cô phải chịu trách nhiệm.

Lúc này chiến tranh ở thị ủy đã bộc phát ra mặt ngoài, Phó Ngọc Bình khinh miệt cười cười, không cho Thi Hữu Phương mặt mũi, nói:

- Tổ trưởng tổ điều tra tổ hiệp tra đồng thời ra lệnh bắt đám lừa đảo này.

Tổ điều tra, tổ hiệp tra! Đừng đi quản hai tổ này có quan hệ gì, dù sao Thi Hữu Phương không thể trêu vào bên nào cả. Nghe được Phó Ngọc Bình nói hiên ngang như vậy, Thi Hữu Phương hiểu rõ trời ở Cửu Giang sẽ biến hóa.

Thường vụ phó cục trưởng thấy chủ tịch ỉu xìu, cũng biết rõ nên nghe lời của ai, lập tức chỉ huy công an khống chế đám người nước ngoài lại, nhét vào trong xe sau đó đi tới ngục giam. Mặc kệ ai đúng ai sai, hắn chỉ cần đám người này không chạy thoát là được, hai đại lão chiến tranh thì đó là giai tầng của bọn họ, sẽ không quan tâm tới mình nếu mình không để đám này chạy đi. Trong khoảng thời gian này chỉ cần hầu hạ tốt bọn nước ngoài này là xong.

Thi Hữu Phương bị Phó Ngọc Bình bày một đạo thì trong lòng tự nhiên là có nóng tính, chỉ không biết tình huống của Phạm Phẩm Đức bên kia thế nào, hắn lại không muốn đi trực tiếp đối mặt với Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục, chỉ hừ lạnh một tiếng, lúc này ngồi xe đi gặp mặt Hồng Văn Huy

Phó Ngọc Bình lạnh lùng cười cười, ở trước mặt đám thường ủy này bày ra mặt cường thế của bản thân, loại cảm giác này phi thường kỳ diệu. Nàng xoay người mặc cho đám người sau lưng suy nghĩ cái gì thì nghĩ, đi qua gian phòng của Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục vừa nói chuyện vừa rồi.

Vừa muốn thò tay gõ cửa thì bỗng nhiên ra âm thanh tức giận của Từ Hồng Thanh vang lên:

- Được chứ, huyên náo xôn xao mời được nhà đầu tư lớn ở nước Mỹ, bây giờ chính là bọn lừa đảo. Phạm Phẩm Đức ah Phạm Phẩm Đức, anh cũng là lão thành cách mạng đấy, sao có thể phạm sai lầm như vậy, sao có thể không khảo sát chân thật lại đi bàn điều kiện với chúng?

Không có giọng của Phạm Phẩm Đức, Phó Ngọc Bình có thể tưởng tượng Phạm Phẩm Đức bây giờ đang lau mồ hôi. Bí thư thị ủy so với Từ Hồng Thanh chênh lệch khoảng cách quá lớn.

Tần Mục lúc này nói ra:

- Chuyện này vẫn có khả năng đền bù. Tôi nghe Phó bí thư đã từng nói qua, hình thức khu phát triển của cô ấy rất tốt, đang liên hệ với một nhà sản xuất ngoại quốc chuyên sản xuất cáp treo và xe cáp. Công ty này cũng đáp ứng đến đây, nhưng mà hạng mục thì bị Phạm bí thư bác bỏ, cũng không phải là hạng mục khoa học kỹ thuật cao gì, cũng không có báo lên trên.

Phó Ngọc Bình nghe cẩn thận, đây là Tần Mục đang dẫn công lao cho mình, cũng tiến thêm một bước ám chỉ Phó Ngọc Bình, ngàn vạn không nên có suy nghĩ gì, tất cả dựa theo kế hoạch mà làm. Phó Ngọc Bình vẫn kinh hãi Tần Mục tính toán từng bước, lúc này đi về phòng làm việc của mình. Đạt được những tin tức này, nàng phải lập tức tiêu hóa, miễn trong chốc lát Từ Hồng Thanh lại hỏi mà mình không thể mở miệng, khi đó kẻ đần cũng nhìn ra vấn đề.

Tần Mục nói những lời này quá đột nhiên, Phạm Phẩm Đức giương mắt qua Tần Mục, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc và khó tin, còn mang một chút ác độc. Nếu như Tần Mục nói chuyện là thực, vậy Phạm Phẩm Đức hắn sẽ bị Phó Ngọc Bình triệt triệt để để chế trụ, trong Cửu Giang này làm gì có quyền cho hắn nói chuyện? Đến lúc đó một ít nắp che không che được, ngày đó sụp đổ thì chuyện lớn, Phạm Phẩm Đức không oán hận sao được.

Tần Mục cố ý giả bộ như không có trông thấy, nhìn Từ Hồng Thanh nói ra:

- Từ tổ trưởng, tôi đi thông tri cho Phó bí thư, bảo cô ấy chuẩn bị tư liệu nhé?

Từ Hồng Thanh khoát khoát tay nói ra:

- Tạm thời đừng vội. Phạm bí thư, hiện tại anh cần dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo chuyện này với tôi, từ đầu đến cuối liệt kê tình huống liên hệ với đám lừa đảo này thế nào, tất cả phải chuẩn bị cho tốt!

Từ Hồng Thanh xuất ra một điếu thuốc, Tần Mục đứng lên châm thuốc. Từ Hồng Thanh gật gật đầu, ý bảo Tần Mục ngồi xuống. Thời điểm này Từ Hồng Thanh mới phát hiện Tần Mục rất có nhãn lực, người trẻ tuổi như thế không thấy nhiều.

- Hôm nay tôi chờ ở đây, lúc nào có tin tức thì lấy cho tôi xem.

Từ Hồng Thanh tức giận nhìn qua Phạm Phẩm Đức rống một tiếng. Hắn đã tức giận thật sự, vì sao chuyện này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xảy ra vào ngày đầu hắn tới Cửu Giang này? Đây là cố ý tát vào mặt hắn hay có người gày bẫy? Cho dù tính tình Từ Hồng Thanh như thế nào cũng không nhịn được.

Phạm Phẩm Đức không ngớt lời đáp ứng, lau mồ hôi rời khỏi văn phòng.

- Địa phương ah, rất phức tạp ah.

Từ Hồng Thanh buồn bực hút thuốc, nhìn qua Tần Mục nói ra.

Tần Mục cười lên, nói ra:

- Tình huống cụ thể phải có phân tích cụ thể, chuyện này ai cũng không nghĩ tới, Phạm bí thư cũng vì tốt cho thành phố Cửu Giang.

- Vì tốt cho thành phố Cửu Giang? Hừ!

Từ Hồng Thanh phun khói thuốc, cau mày nói ra:

- Người như hắn chẳng có chút tư cách nào cả. Đây là vì thành phố Cửu Giang sao? May là chưa ký hợp đồng, nếu như ký rồi thì mấy triệu người thành phố Cửu Giang này sẽ bị đám ngoại quốc này rút tiền mồ hôi nước mắt đấy.

Tần Mục không nói thêm gì nữa, hắn nói câu này với Phạm Phẩm Đức chính là phủi sạch quan hệ mà thôi, nếu không hắn lúc nào lại đi biện hộ cho kẻ khác thế, hết lần này tới lần khác vào lúc Từ Hồng Thanh nóng tính nói ra lời này? Kỳ thật những lời này không có dội tắt lửa, thậm chí là đang châm lửa đấy, làm cho Từ Hồng Thanh tức giận tăng cao.

Tần Mục cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu như Phó Ngọc Bình thực có được trí tuệ chính trị nhất định sẽ dặn dò Vương Tường ngàn vạn không nên xuất hiện lúc này, liên tục giội dầu chẳng khác gì dệt hoa trên gấm, chỉ có chờ Từ Hồng Thanh tính tình hạ xuống lại ném thêm quả bom lớn nữa, đến lúc đó thường ủy thành phố Cửu Giang cho dù không sụp đổ, tối thiểu nhất cũng khiến mỗi người cảm thấy bất an.

Lúc này ở Tần gia đại viện, Vương Ngũ Trung nhìn qua Tần lão gia tử, đã co quắp té trên mặt đất. Hắn tuyệt đối không ngờ lão nhân kia chính là nhân vật lịch sử hắn nghe nhiều từ nhỏ, là Tần lão gia tử trước mặt, hắn nói ra toàn bộ mọi chuyện mình biết.

- Hảo tiểu tử, động tĩnh quá lớn, thủ bút khá lớn, ta muốn nhìn ta không ra tay cháu sẽ giày vò thế nào nữa!

Tần lão gia tử cao hứng cười lên ha hả.

Tình thế càng ngày càng vi diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.