Từ Hồng Thanh tới Cửu Giang vốn là vì Tần Mục mà đến, vì sao bây giờ mọi chuyện quay ngược biến thành nhắm vào thường ủy thành phố Cửu Giang?
Hết lần này tới lần khác thường ủy thành phố Cửu Giang không có dùng
chút che chắn nào bày ra trước mặt Từ Hồng Thanh, nếu như làm như không
thấy chuyện này thì Từ Hồng Thanh dù không bị người khác nói gì, chỉ sợ
Tần Mục cũng sẽ cắn ngược một cái.
Cho nên Từ Hồng Thanh nhất định phải tỏ rõ thái độ, chuyện này chẳng
những phải tra, thậm chí còn phải dốc sức tra. Là ai mời đám lừa đảo
ngoại quốc này tới Cửu Giang, là ai đáp cầu dắt mối, là người nào chịu
trách nhiệm kiểm tra đám ngoại quốc này, là ai đưa đám ngoại quốc này
tới bàn đàm phán, những chuyện này nhất định phải tra rõ ràng.
Bất cứ chuyện gì đều có nhân quả, chủ yếu phải xem là người ta có muốn tra hay không.
Mục tiêu của Từ Hồng Thanh không phải bí thư thị ủy Phạm Phẩm Đức, hắn
chỉ lên giọng trách tội Phạm Phẩm Đức và phải nói rõ chuyện này, nhưng
đám người Phạm Phẩm Đức đang muốn dùng chuyện hắn tới kiểm tra Tần Mục
thoát thân ra ngoài. Chuyện phức tạp khiến cho người ta đau đầu, hiện
tại bày ra trước mặt Phạm Phẩm Đức không phải tổ điều tra tỏ thái độ gì
với Tần Mục, cũng không phải Cửu Giang bên này xuất phương án nào khiến
cho Từ Hồng Thanh thoả mãn, trọng yếu nhất chính là thái độ Tần Mục thế
nào, tay của Tần Mục duỗi tới đâu.
Người có liên quan tới chuyện này đại bộ phận đều tập trung vào Hồng Văn Huy đang ngồi trong biệt thự thương lượng đối sách, mà Tần Mục lại
thông tri Đức Gia phải khuếch trương động tĩnh lớn lên.
Đức Gia nghe Tần Mục chỉ thị lại khó tin như đang ăn con ruồi chết. Tin
tức của hắn không phải không linh thông, tổ hiệp tra, tổ điều tra,
thường ủy thành phố Cửu Giang đều thông qua hắn nghe ngóng tin tức. Bởi
vì mấy ngày hôm trước có côn đồ nháo sự đã bị Đức Gia hảo hảo răn dạy
một phen, chuyện bây giờ làm ầm ĩ, người nọ còn có thể buông tha cho hắn sao? Chỉ sợ không cần Tần Mục ra tay đã có người gây phiền toái cho
hắn.
Tần Mục nghe ra Đức Gia đang do dự, cười nói:
- Lão đức ah, tôi không biết anh họ gì, nếu việc này có người tìm tới
trên đầu của anh, anh cứ báo tên Cao Bằng phó chủ tịch huyện Bình Triêu, tôi bảo vệ anh không có việc gì.
Đức Gia có vẻ khó xử:
- Cao phó chủ tịch huyện, bị thẩm tra?
Tần Mục sững sờ, chỉ sợ tin tức của Cao Bằng người trong thành phố không biết, người ta hỗn ra tiếng gió. Hắn tự nhiên sẽ không nói rõ ràng cho
Đức Gia nghe rồi, đây là quân cờ không quan trọng, có thể sao? Hắn vừa
cười vừa nói:
- Nghe tôi đi!
Tần Mục cúp điện thoại, Đức Gia cầm điện thoại phát run lên. Bọn họ mang chức vụ nhưng trước mặt nhân vật quyền thế chẳng khác gì cái bô. Dùng
được thì trực tiếp đựng nước tiểu, không cần dùng thì đá đi là xong, đây cũng là sự thật phải tôn trọng khi sinh tồn trong khe hẹp.
- Tần Mục nói như thế nào?
Tây Môn Nhạn ở bên cạnh Đức Gia vội vàng hỏi.
Đức Gia thở dài thật sâu, con mắt đảo vài cái, đột nhiên rống lớn nói:
- Bì Tư Ni, Bì Tử Ni đâu? Lão tử muốn bắt hắn hả giận, người nào không thể gây tại sao gây vào người xui xảo như vậy?
Hắn tới công tác mấy ngày nhưng nhưng lại gặp đủ chuyện ầm ĩ, thường ủy
thành phố Cửu Giang cục chiêu thương bị mang đi điều tra toàn bộ. Buổi
sáng Từ Hồng Thanh nổi giận, buổi chiều thì có kết quả điều tra, chuyện
này làm cho Tần Mục vui cười. Dựa theo năng lực của thị ủy thì không thể kéo dài quá lâu, tối thiểu nhất cũng kéo dài chuyện này hai ba ngày.
Trong đó không có động tác của Phó Ngọc Bình thì Tần Mục không dám khẳng định, nhưng đã sớm báo cáo lên thì rất rõ ràng mình phải dựng súng lên.
Tần Mục nhìn qua sắc mặt của Từ Hồng Thanh âm trầm lật xem báo cáo, cười đứng lên, nói:
- Từ tổ trưởng, ngài quá bận rộn, tôi cáo từ!
Từ Hồng Thanh chỉ vào ghế sô pha nói ra:
- Không nên gấp gáp, còn phải nói vài chuyện với anh.
Tần Mục cười nói:
- Từ tổ trưởng còn phải làm việc bận rộn, tôi sẽ không quấy rầy, buổi
tối vợ tôi ở quân đội tới, vợ chồng chúng tôi làm chủ, mời đồng chí tổ
điều tra tới ăn cơm, thuần túy là dùng quan hệ tư nhân ăn cơm, trên ghế không nói công sự.
Bởi vì không có bắt lấy chứng cớ nhận hối lộ của Tần Mục, hơn nữa Ngô
Phong Hà giao nộp tiền hối lộ rồi, cũng nhận được ba người khác của tổ
hiệp tra chứng minh là đúng, tổ điều tra mục đích tới đã đạt được, xác
nhận tổ hiệp tra có người nhận hối lộ, nhưng đã bị Tần Mục nghiêm khắc
phê bình, cũng đã sớm khống chế lại. Cho nên tổ hiệp tra chỉ cần mang
Vương Hải Nam đưa tới viện kiểm sát tỉnh Ký Bắc thì nhiệm vụ xem như
hoàn thành.
Từ Hồng Thanh đứng lên, bắt tay với Tần Mục nói:
- Tần chủ nhiệm, hôm nay xin lỗi!
Tần Mục cười nói:
- Giải quyết việc chung, Từ tổ trưởng phách lực làm Tần Mục rất bội phục.
Hai người bắt tay, cũng không phải ngón tay đụng vào nhau, mà là nắm vào nhau. Tần Mục cười gật gật đầu, quay người rời phòng. Mà Từ Hồng Thanh
nhìn qua cửa ra vào xuất thuần một chút, lúc này mới ngồi trở lại ghế,
hắn khép báo cáo điều tra lại, dùng sức đập lên bàn.
Thường ủy thành phố Cửu Giang xem hắn như đứa ngốc, cho rằng mình dễ bị
gạt sao? Từ Hồng Thanh châm thuốc, đột nhiên gương mặt đăm chiêu tươi
cười.
Trong biệt thự, Hồng Văn Huy đã sớm đưa ra báo cáo và giải thích, hắn
vận dụng trí tuệ chính trị vài chục năm ổn định người cùng trận tuyến.
- Sách điều tra phải đưa lên, không thể có nửa phần do dự. Sơ hở rất
lớn, điểm này ai cũng biết, mọi người không phải người ngu, tôi biết rõ, các ngừoi biết rõ, Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục cũng biết, nhưng có làm
được cái gì? Ân?
Hồng Văn Huy nhắm mắt lại, trong nội tâm đang suy tư. Xác thực ai cũng
biết cái báo cáo điều tra này chỉ làm cho có, trong lúc này hắn nói cũng không có căn cứ gì, nhưng báo cáo lần lượt sao? Không thể! Quan ở kinh
thành xuống xem trọng nhất là quan địa phương có tôn trọng và kính sợ
bọn họ hay không, chuyện này ám chỉ trong lòng bọn họ đã chiếm tiên cơ.
Tần Mục trong mắt Hồng Văn Huy chính là tiểu thí hài mới ra đời, nếu
không phải ngày đó có người của quân đội, Hồng Văn Huy có hơn mười loại
phương pháp xoay Tần Mục xám xịt rời khỏi Cửu Giang. Nhưng mà chuyện
trùng hợp như vậy, chuyện vừa xảy ra thì quân đội có thái độ cường
ngạnh, hơn nữa còn khiến cả Bình Triêu đều rung chuyển.
Hồng Văn Huy không cho rằng Tần Mục có thủ bút lớn như thế ra tay với
người của thị ủy, con nít chưa mọc lông có bao nhiêu kiến thức, nhiều
lắm là làm cây súng trong tay kẻ khác mà thôi. Cho nên Hồng Văn Huy vận
dụng một ít quan hệ sau lưng, Dương Ngọc Tân đến Cửu Giang chính là xuất đầu vì chuyện này. Nhưng Hồng Văn Huy ngược lại thật không ngờ Tần Mục
lại làm tuyệt như thế, điều này nói rõ Tần Mục nhiều nhất chính là nhị
thế tổ tam thế tổ, một chút trung dung thỏa hiệp cũng không có.
Hiện tại tốt rồi, tổ điều tra đến, Từ Hồng Thanh mấy tuổi cùng lịch
duyệt tuyệt đối cay độc hơn Tần Mục nhiều lắm, hơn nữa thuộc về hành
động kiềm chế Tần Mục.