Tần Mục ah một tiếng, sờ cằm đánh giá Hàn Tuyết Lăng, nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng nhăn nhó thì Tần Mục lắc đầu, nói:
- Em bay giờ hiểu rất nhiều đấy.
Hàn Tuyết Lăng nện vào vai Tần Mục, nói ra:
- Anh đấy, âm hiểm hơn cả em.
Tần Mục đặt hai tay lên vai của nàng, vẻ mặt ngưng trọng nói ra:
- Chuyện này đã qua, chỉ sợ tên tuổi của hai chúng ta ở kinh thành rất thối, đòi mạng song sát hay là muốn mạng hiệp lữ?
Hàn Tuyết Lăng phi một tiếng, nhõng nhẽo cười lên chạy đi, đi tìm cảnh vệ bảo hắn tùy cơ ứng biến.
Tần Mục nhìn bóng lưng của nàng, cười lắc đầu, móc điện thoại ra gọi cục Nghiêm cục trưởng. Ngày đó tại đồn công an, Tần Mục nhìn thấy thái độ
qua loa của Nghiêm cục trưởng, lúc này phải cấp thẻ đánh bạc cho hắn
tăng một cấp, xem hắn có dám tiếp hay không.
Nghiêm cục trưởng giờ phút này vẫn chưa có ngủ, đang ngây ngốc ngồi
trong thư phòng xem ảnh chụp của Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải, trong lòng do dự nên lấy bên nào bỏ bên nào. Tần Mục vừa điện thoại thì hắn đổ mồ
hôi lạnh, nói:
- Tần khoa trưởng, cái kia... Khu đó không thuộc tôi quản lý a.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Nghiêm cục trưởng ah, hệ thống công an có hiệp đồng giải quyết công
việc, công an phải giải quyết bình yên cho người dân, không tiếp sao?
Cấp quá tòng quyền, ngày mai tôi sẽ nói với Ngải cục trưởng khu này một
tiếng, anh ta sẽ không trách tội anh đâu.
Cây dao mềm dẻo này cũng chọc đủ sâu. Trong lòng Nghiêm cục trưởng đang
run rẩy, Tần Mục nói cho hắn đã bắt được một đám bắt cóc, lại mang theo
súng ngắn của quân đội, thịt mỡ toàn thân của hắn run lên. Đợi đến lúc
Tần Mục nói tên thủ lĩnh bắt cóc nói rằng súng ống là lấy từ tay của
Dương Ngọc Hải, tên Nghiêm cục trưởng này đã biết Tần Mục đã hạ tử thủ.
Tiếp, hay không tiếp, vấn đề này không phải là thời điểm lựa chọn.
Nghiêm cục trưởng thở hổn hển, trình độ thần tiên đánh nhau này cũng quá lớn rồi, ngay cả quân đội cũng kéo vào, đây là phàm nhân chơi hay sao?
Hắn cầm điện thoại run rẩy, hận không thể ném di động đi, triệt để không nghe giọng của Tần Mục mới tốt. Nhưng mà hắn phải làm ra lựa chọn, nếu
không Tần Mục sẽ cầm chuyện trong đồn công an ra, ai biết sau lưng Tần
Mục còn có người nào chống, vạn nhất là lãnh đạo trực tiếp, Nghiêm cục
trưởng phải về nhà ôm con rồi.
- Tần khoa trưởng, anh ở nơi đâu? Tôi lập tức dẫn người đi qua nơi này.
Nghiêm cục trưởng lúc này sắp cắn nát hàm răng, nhưng đau lòng đưa ra quyết định.
- Đang ở cửa nơi đóng quân đại đội ở ngoại ô chờ ngài tới đây.
Tần Mục vừa cười vừa nói.
Cúp điện thoại, Nghiêm cục trưởng thở dài, biết rõ mình đã rơi vào tính
toán của Tần Mục, tức giận đập nát toàn bộ đồ vật trên bàn, lúc này mới
vội vã mang theo đồng phục cảnh sát ra ngoài.
Kết quả này sợ rằng không ai nghĩ tới. Lúc này hai cục trưởng của hai
khu là Nghiêm Đức Công và Ngải Kinh Lý hợp mặt nhau thật nhanh, sau khi
bàn xong kế hoạch thì dẫn theo trăm tên công an đi tới biệt thự nhỏ mà
Dương Ngọc Hải ở lại vây chung quanh, lại phát hiện trong biệt thự đã
thu thập không ít, Dương Ngọc Hải chẳng còn bóng dáng.
Chuyện này nói trắng ra chính là Tần Mục cố ý hất nước bẩn lên người
Dương Ngọc Hải, nếu như Dương Ngọc Hải đúng là không có việc gì thì hắn
không cần chạy. Hai cục trường lòng dạ biết rõ và đưa mắt nhìn nhau, lập tức hạ đạt mệnh lệnh, yêu cầu đám cảnh sát nhanh chóng kiểm tra biệt
thự, không được buông tha nơi nào cả.
Không tra thì thôi. Trong nơi hẻo lánh của biệt thự đám cảnh sát ngoài ý muốn phát hiện một gian mật thất, sau khi mở ra thì nhìn thấy đủ thứ
loạn xạ, có thể thấy được Dương Ngọc Hải lúc gần đi không có quá nhiều
thời gian thu thập chúng, từ tiền mặt và sách vở rơi trên mặt đất có thể thấy được. Trong gian mật thất này còn cất dấu một cái mật thất khác,
sau khi mọi người kiểm tra xong, Nghiêm Ngải hai gã cục trưởng sắc mặt
đại biến, lập tức ra lệnh phong tỏa hiện trường và bảo người rút ra
ngoài.
Bởi vì trong gian mật thất này có mấy khẩu súng tiểu liên, còn có hơn
hai mươi mấy khẩu súng ngắn, trên mặt bàn còn có không ít viên đạn rơi
lả tả.
Vấn đề này đã lớn rồi. Nghiêm Ngải hai gã cục trưởng chỉ cảm thấy toàn
thân như bị điện giật, vội vàng lấy điện thoại ra báo cho lãnh đạo của
mình.
Cao tầng bị kinh động, đây chính là cấp phó bộ. Nghiêm Ngải hai người
báo cáo xong thì trong tâm thần đang bất an còn mang theo đắc chí, vấn
đề này rất lớn, nếu như luận công cung không nhỏ. Bọn họ biết rõ đây là
sản phẩm phụ khi thần tiên đánh nhau, rốt cuộc vẫn có công lớn, mặt trên coi trọng cũng mạnh hơn.
Quả nhiên hai tên cục trưởng thủ trong biệt thự này một ngày, súng vác
vai, đạn lên nòng khiến quần chúng ở xa chỉ trỏ. Truyền thông cũng chạy
đến nhưng bị đám công an ngăn cản được, yêu cầu bọn họ không được tùy ý
quay chụp, trong lúc này có liên quan phần tử khủng bố chưa từng có.
Lúc sắp tối bộ công an phái phó bộ trưởng dẫn đội và trong đó có không
ít người mặc quân trang. Bọn họ tiến vào biệt thự sửa sang lại những thứ trong đó, tự động niêm phong.
Phó bộ trưởng này là lãnh đạo của Nghiêm Đức Công, cũng là người dẫn
đường của Nghiêm Đức Công. Hắn dẫn Nghiêm Đức Công qua một bên, lạnh mặt nói:
- Các người đúng là dám làm, cũng không sợ chọc ra lỗ thủng lớn sao?
Nghiêm Đức Công còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bộ dáng nhận sai.
Bên cạnh còn có không ít người đang nhìn, cho dù hắn muốn nói cũng không dám nói ra.
Phó bộ trưởng đột nhiên cười cười, vỗ vỗ vai Nghiêm Đức Công nói:
- Làm tốt lắm, thằng ranh con anh thật tốt, từ khi nào có phách lực lớn như vậy?
Nghiêm Đức Công lập tức ngây ngốc, sững sờ ngẩng đầu nhìn phó bộ trưởng. Phó bộ trưởng ý cười đầy mặt nói ra:
- Lần này lão Âu đừng hòng đoạt với tôi, bị tôi mang trở về. Bộ hạ cũ
của hắn đắc ý, tôi cũng không khiến anh bị thiệt, về nhà dọn dẹp một
chút, chờ dọn nhà đi.
Chờ dọn nhà a! Những lời này lọt vào trong tai Nghiêm Đức Công quả thực
còn phần chấn hơn cả tiên nhạc. Có cư xá chuyên môn cung cấp cho công an ở lại, nhưng mà trong bộ cũng có tiểu khu. Phó bộ trưởng có ý nói
Nghiêm Đức Công mèo mù vớ chuột chết, nhưng mà công lao rất lớn, chuẩn
bị thăng quan đi.
Nghiêm Đức Công tại mừng rỡ thì còn lau mồ hôi lạnh, lúc này đúng là
thành công. Lúc này Ngải Kính Lý nhận được điện thoại và không ngừng gật đầu, trên mặt cười tươi như hoa. Không cần hỏi, nhất định là được khen.
Vẫn bận rộn tới nửa đêm, đám người kia mới dán giấy niêm phong biệt thự, thu đội trở về. Nghiêm Ngải hai tên cục trưởng trao đổi số điện thoại,
ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau. Trong lòng hai người đều hiểu đây là do Tần
Mục, là nhất định phải cảm tạ.
Bọn họ cảm thấy may mắn không thôi, bên kia Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng
đang ăn cơm chiều với Hàn lão gia tử cùng vợ chồng Hàn Đại Bình Vạn
Phương. Vận dụng một đám cảnh vệ, Tần Mục làm thế nào cũng phải giải
thích với bọn họ.
- Thằng ranh con, ở kinh thành anh còn dám đùa nghịch đại thủ bút.